Chương trước
Chương sau
Biết người đến là tộc đàn thế giới Hắc Ám, nhìn mắt thường cũng thấy hai chị em buông xuống một ít cảnh giác. Các cô đồng ý mở miệng nói chuyện, chị gái nhìn về phía phù thủy thỉnh cầu: “Xin hãy giúp em ta nhìn xem, nó vừa mới bị người sói tập kϊƈɦ.”
Đây đúng là mục đích của Rhein.
Rhein trực tiếp đi đến bên cạnh em gái, nhìn thoáng qua miệng vết thương.
Dưới ngọn đèn, quần áo ở bả vai em bị xé rách, miệng vết thương bày ra rõ mồn một, huyết dịch vốn nên đỏ tươi lúc này lại phiếm màu vàng chanh, cuồn cuộn không dứt chảy ra từ miệng vết thương.
… Ngụy trang còn rất giống.
Rhein thầm nghĩ, tâm niệm vừa động, càng nhiều hơi nước từ trong không khí tách ra, tập trung bên cạnh cậu, theo sự chỉ huy của cậu rửa sạch miệng vết thương của em gái.
Nhưng mà dòng nước cũng không thể tẩy sạch được máu độc, theo lượng máu xói mòn, sắc mặt em gái cũng càng ngày càng tái nhợt.
Chị gái đứng bên cạnh chốc chốc xem em gái, chốc chốc lại nhìn Rhein, trong mắt tràn ngập lo lắng sốt ruột.
Tẩy rửa một hồi, Rhein bỗng nhiên lên tiếng: “Mọi người đều biết, năng lực huyết tộc đều bắt nguồn từ máu.”
Chị gái: “Không sai, đúng là vậy.”
Rhein: “Nanh vuốt của người sói đều chứa kịch độc.”
Chị gái: “Cái này ta cũng biết, ta có nghe nói qua!”
“Ngươi đã biết, vậy cũng dễ nói.” Rhein không chút để ý, “Em gái của ngươi đã trúng một loại độc sói, đây là nọc độc mà người sói mới hợp thành, gây ô nhiễm máu vả lại rất khó tinh lọc, nếu như không thể lấy được thuốc giải từ tay người sói, em gái của ngươi sẽ tử vong. Mà thuốc giải chỉ người sói mới có.”
Trong phòng, không khí đột nhiên đông cứng lại.
Em gái kinh ngạc đáp: “Cái gì? Ta —— “
Rhein ngắt lời em gái, cậu nghiêm túc nhìn chăm chú vào em gái, lại thoáng liếc qua chị gái, ánh mắt mang theo ẩn ý, rồi mới nói với cô em: “Ngươi, sắp, chết. Còn tâm nguyện gì thì nên sớm hoàn thành đi.”
Em gái: “…” Cô cảm thấy dường như mình vừa mới lĩnh ngộ ra gì đó từ ánh mắt kia…
Chị gái hiển nhiên không thể chấp nhận cái đáp án này.
Cô lui ra sau một bước, cả kinh kêu lên: “Không thể có chuyện đó, ta chưa từng nghe qua chuyện như vậy, nếu người sói có thể thoải mái giết huyết tộc, bọn họ đã sớm tổ chức tấn công chúng ta!”
Diễn xuất của Rhein cực kỳ trơn tru. Cậu lấy một loại biểu tình “người nhà bệnh nhân đang cố tình gây sự” nhìn thoáng qua chị gái, lại vung tay, bọt nước biến mất.
Cậu thản nhiên nói: “Ta đã nói hết những gì mình biết rồi, muốn giải quyết vấn đề này thế nào, là chuyện của các ngươi.”
Cậu chuẩn bị rời đi.
Trong cơn hoảng loạn tột cùng, chị gái giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, chụp lấy tay Rhein.
Rhein nhanh chóng ngưng tụ ra một bức tường nước ngăn trước mặt chị gái, cậu nghiêm mặt cảnh cáo: “Không được tùy tiện chạm vào ta, ma cà rồng!”
Chị gái đụng phải tường nước lại như thể đụng phải lửa nóng, cô vội vàng thu tay về: “Xin lỗi, xin lỗi, bây giờ ta sẽ đi tìm người sói, ta đi tìm thuốc giải, ngươi có thể giúp ta chăm sóc em gái được không? Ta lấy được thuốc giải sẽ trở về —— đây là chất độc gì?”
Rhein: “…”
Loại độc bọn họ bịa ra làm gì có tên.
Nhưng cái này sao có thể làm khó được Rhein.
Cậu lập tức liền nghĩ ra một cái tên thật phù hợp với phong cách của người sói: “Loại chất độc này tên là ‘Mẹ nó ma cà rồng chết hết đi’, đi nhanh về nhanh, một khi máu trong cơ thể cô ta hoàn toàn ô nhiễm, cô ta sẽ biến thành tro tàn.”
Chị gái đã sớm loạn cào cào, cô lập tức rời đi.
Chị gái đi rồi, trong phòng chỉ còn lại em gái và Rhein.
Em gái nhìn Rhein tràn ngập nghi hoặc và cảnh giác: “Ngươi là ai?”
Rhein: “Ta chỉ là một người qua đường.”
Em gái gầm nhẹ: “Ngươi muốn làm gì? Ngươi lừa chị ta!”
Rhein: “…Vậy vì sao ngươi không chọc thủng lời nói rối của ta? Hay là bởi vì ngươi cảm thấy ta đang giúp ngươi, giúp ngươi đem chị gái về bên ngươi?”
Trong phòng nhất thời rơi vào yên tĩnh, trêи khuôn mặt tuyệt mỹ của em gái dần hiện ra đủ loại cảm xúc, có thống khổ có bi ai có hy vọng còn có chờ mong trong vô vọng.
Rhein nhìn một hồi.
Hắn nhẹ giọng: “Tình yêu không phải là chiếm hữu. Khắc chế ɖu͙ƈ vọng của ngươi, ngươi sẽ có được yêu thương chân thành và dài lâu hơn cả sự phóng túng.”
Em gái lạnh lùng nói: “Đây chẳng qua là lời tự an ủi của kẻ thua cuộc mà thôi! Tình yêu không phải là chiếm hữu, nhưng có được tình yêu, rõ ràng là chuyện hạnh phúc nhất.”
Rhein không nói nữa, cậu cũng không quyền bắt ép một ai chấp nhận quan điểm của mình.
Nhưng em gái vẫn không ngừng, em gái ác độc thì thầm với Rhein: “Nói ra những lời như thế, ngươi vĩnh viễn là kẻ thua cuộc! Thậm chí ngươi không dám theo đuổi thứ mình khao khát, bởi vì ngươi sợ thất bại, bởi vì ngươi—— “
“Bởi vì ngươi không thể hiểu được tình yêu của ta, ta yêu người đó nhiều hơn ngươi yêu chính bản thân mình.” Rhein lạnh lùng liếc em gái.
Em gái cúi thấp đầu xuống, mái tóc dài che khuất khuôn mặt cô.
Tiếng khóc ẩn nhẫn phát ra từ trong cổ họng: “Ta cũng hy vọng chị có thể hạnh phúc, nhưng tình yêu sao có thể khống chế, ghen tuông cắn nuốt trái tim ta, ta chỉ là muốn mãi mãi ở bên chị ấy, chúng ta bị cùng một trưởng giả sơ ủng, từ giây phút đó, hai người không hề bị ràng buộc bởi huyết thống liền trở thành chị em mãi mãi…”
Rhein nhìn em gái.
Cậu vẫn không ủng hộ hành vi của em gái, nhưng ở thời khắc này, trong lòng cậu bỗng nảy sinh một ít thương hại, kể ra cậu và em gái cũng có vài điểm tương tự:
Lý trí đem hết thảy tình cảm phân loại một cách có trật tự, nhưng tình cảm luôn có thể phá tan rào cản của lý trí.
Có lẽ đúng là bởi vì không thể khống chế, nên yêu và thích mới có thể tạo ra ma lực kỳ diệu, khiến người cười người khóc, khiến người hạnh phúc cũng làm cho người điên cuồng.
Hắn lại thừa nhận:
Có lẽ đúng như Tịch Ca đã nói, đối với người chết, hết thảy luân lý đạo đức đều là vô nghĩa. Ta cũng không cần phải nhẫn nhịn làm gì, dù sao ta là ma cà rồng, đã sớm không có ai cường điệu về luật lệ với ta, vấn đề là… vấn đề là, người kia sẽ suy nghĩ thế nào.
Rhein ra khỏi phòng em gái.
Cuộc trò chuyện này khiến cậu phải suy ngẫm thật lâu. Cậu đi đến cổng làng, đứng trêи thân cây gần đó đợi Tịch Ca.
Bóng đêm ʍôиɠ lung, biển rừng cuồn cuộn, lòng cậu cũng cuồn cuộn.
Đã từng có lần, cậu ngồi trong đêm tối, mặc sức tưởng tượng ngày hậu duệ trưởng thành.
Hiện giờ cậu cũng ngồi trong đêm, nhưng tương lai mà mình vẽ ra trước đây, giờ đã lặng lẽ biến hóa.
Biến thành một ngày cậu và hậu duệ ở bên nhau.
Sự kỳ vọng đối với tương lai làm trái tim Rhein xôn xao, đủ loại hạnh phúc hư ảo bay loạn trong đầu cậu, cứ hiện lên rồi thoáng chốc đã biến mất.
Thời gian bất tri bất giác trôi đi, cậu chờ hoài chờ hoài, ngay cả chị gái ra ngoài tìm người sói lấy thuốc giải cũng đã mang theo khuôn mặt phẫn uất trở về, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng Tịch Ca đâu, nếu không phải xung quanh không thấy sương trắng xuất hiện, cậu đã tưởng rằng Tịch Ca xảy ra chuyện.
Mãi cho đến khi ánh ban mai le lói ở chân trời, Tịch Ca khoác theo một thân hơi nước, khoan thai xuất hiện xa xa.
Rhein: “Tại sao về trễ như vậy?”
Tịch Ca giương mi: “Tôi đến bộ tộc người sói xem thế nào.”
Rhein kinh ngạc: “Lãnh địa của người sói xuất hiện rồi?”
Tịch Ca ha ha cười nói: “Không sai, hôm qua sau khi thấy chị gái và người sói cãi nhau to tôi đã định về rồi, nhưng chợt lóe lên suy nghĩ —— trong hồi ức, em gái từng lẻn vào lãnh địa của người sói, nói cách khác, bộ tộc người sói có tồn tại. Như vậy chỉ cần đi theo cái tên người sói lui tới cùng chị gái, tôi hoàn toàn có thể tìm ra nơi đó mà không cần chờ tình tiết phát triển, tôi có cảm giác, bộ tộc người sói này sẽ rất hữu ích!”
Kế hoạch này đạt được hiệu quả tuyệt với, chị gái và người sói đã mâu thuẫn. Mỗi ngày, ngoại trừ canh giữ bên cạnh em gái, chăm sóc em gái thật cẩn thận, chị gái còn âm thầm đến lãnh địa người sói, lang thang dò hỏi, tìm mọi cách mà lẻn vào bên trong, tìm kiếm thuốc giải “Mẹ nó ma cà rồng chết hết đi”.
Nhằm mục đích giữ chị gái bên mình, cho dù em gái vô cùng lo lắng mỗi khi chị gái lẻn vào lãnh địa người sói, những vẫn giữ bí mật, vì tránh cho chị gái phát hiện ra manh mối, thậm chí mỗi đêm cô ta còn rút máu ra, làm cho chính mình càng ngày càng suy yếu, có như vậy, hạnh phúc mới kéo dài lâu hơn một ít.
Hai người bàng quan đứng xem, đánh giá.
Tịch Ca nói: “Quả nhiên bị thương là cách duy nhất để hâm nóng tình cảm, cậu nhìn hai chị em họ kia, trông chẳng khác gì đang đi hưởng tuần trăng mật.”
Rhein nhìn thoáng qua Tịch Ca, cậu làm bộ vô tình nói: “Nhưng lúc trước ta bị thương, tình cảm của ngươi cũng đâu có nóng lên.”
Tịch Ca: “Đương nhiên rồi, tôi đâu phải gặp ai bị thương cũng đều yêu người đó đến ngu muội đâu?”
Trong lòng Rhein liền rất phức tạp.
Tịch Ca đột nhiên tự hỏi: “Khoan đã, sao có thể so sánh chuyện của chúng ta với chuyện của các cô ấy được?”
Rhein trấn định đáp: “Vẫn có vài chỗ tương tự, dù sao sau khi chúng ta ở chung, tình cảm cũng được hâm nóng lên.”
Tịch Ca: “Cái này ngược lại không sai.”
Rhein: “Có lẽ do ngươi khá chậm nhiệt.”
Tịch Ca: “Cậu nói vậy, hình như tôi không thể nào phản bác…”
Rhein có chút khẩn trương.
Từ hôm nói chuyện với em gái, Rhein nghĩ thông suốt nhiều thứ, cậu nghĩ: nếu ta thật sự không thể khống chế trái tim, vậy liền thử cố gắng một lần, cách yêu của ta không giống em gái, nhưng nếu ngay cả nếm thử cũng không dám, vậy quả thật chính là một kẻ hèn nhát nhu nhược.
Cậu cảm thấy cuộc trò chuyện của cả hai đang theo chiều hướng rất tốt đẹp, cậu cố gắng duy trì không khí này, cân nhắc ngôn ngữ chuẩn bị mở miệng, hy vọng có thể nhờ vào chuyện của hai chị em nói bóng nói gió với Tịch Ca đôi câu.
Nhưng Tịch Ca lại đi trước một bước, thoải mái buông tha nghi vấn của mình, hắn nhanh chóng xoay lại đề tài, rất nghiêm túc làm nhiệm vụ :
“Tuy rằng trông em gái có vẻ vừa lòng với cuộc sống bây giờ, nhưng vẫn chưa thoát khỏi giấc mơ, tôi nghĩ vẫn nên tạo ra một kết quả làm em gái thỏa mãn… Cậu nói xem…”
Rhein: “…”
Tịch Ca: “Tôi nhớ khồng nhầm, sau khi em gái động thủ với chị gái, mọi chuyện mới trở nên mất kiểm soát, nếu để chị gái và người sói chém giết nhau trước mặt em gái, tôi tin em gái hẹp hòi đến mấy cũng sẽ đạt được kɧօáϊ cảm trả thù.”
Rhein: “…”
Tịch Ca búng tay: “Có một cách rất đơn giản! Tôi đóng giả thành ma cà rồng —— à không, tôi vốn chính là ma cà rồng rồi, sau đó lẻn vào lãnh địa của người sói, đánh lén người sói kia, bảo hắn không được đến quấy rầy hai chị em huyết tộc trong thôn nữa, sau đó tất nhiên người sói sẽ đến tìm chị gái! Vậy nên, hai ngày này, cậu hãy nhắc nhở em gái chuẩn bị, bảo em gái giả vờ như sắp hấp hối, kϊƈɦ thích chị gái!”
Rhein: “…”
Tịch Ca rốt cục phát hiện từ đầu đến đuôi Rhein đều không nói gì, hắn ngạc nhiên nói: “Bì Bì cậu sao vậy?”
Rhein vô cùng phức tạp, vô cùng uể oải: “Không có gì…”
Cậu thở dài một hơi, thiên ngôn vạn ngữ cũng không nói nên lời.
“Ngươi quả thật là rất đê tiện vô sỉ …”
Đương nhiên Tịch Ca sẽ không thừa nhận: “Không có, tôi không có vậy đâu, tôi đây là cơ trí! Tôi rõ ràng là thanh niên năm tốt thời đại mới, đê tiện chỗ nào vô sỉ chỗ nào chứ!”
Hắn nói xong, lại cảm thán một tiếng: “Haiz, thật ra tình yêu giữa chị gái và người sói rất đẹp, bọn họ vì tình yêu mà không tiếc sinh mạng, dũng cảm phá tan rào cản phong kiến, bộ điện ảnh này ca ngợi tình yêu vĩ đại và cao thượng, kết phim còn dùng đứa con để nêu lên ý chính, ngụ ý một sinh mệnh mới, một khởi đầu mới. Đáng tiếc chúng ta lại về phe em gái, đành phải làm hại người sói vô tội…”
Xác định xong, Tịch Ca liền bắt tay vào kế hoạch đê tiện của mình.
Chị gái liên tục loay hoay ngoài lãnh địa người sói, trong bộ tộc đã có người phát hiện, nhưng nhờ có vị người sói kia che chở, lại thêm Tịch Ca coi chừng, chị gái trước sau vẫn chưa đụng phải nguy hiểm quá lớn.
Nhưng gần đầy tình trạng của em gái chuyển xấu rất nhanh khiến cô vô cùng nôn nóng, dấu vết để lại càng ngày càng nhiều, bên trong bộ tộc cũng truyền ra nhiều lời đồn đãi, Tịch Ca cảm thấy đã đến lúc.
Vào một buổi tối trăng thanh gió mát, hắn đánh lén bộ lạc người sói, lợi dụng thiên phú tàn phá bộ lạc, đồng thời cũng đánh vài người sói ngã sấp nhờ vào thời gian câm lặng.
Đại khái sau mười phút, lãnh địa của người sói đã hoàn toàn hỗn loạn, tập thể người sói đều rơi vào trạng thái cuồng nộ biến thân, Tịch Ca cảm thấy đủ, hắn liền nở nụ cười khinh miệt, giương giọng cảnh cáo toàn thể người sói: “Loại chủng tộc hôi hám các ngươi chỉ xứng chui rúc trong rừng, đừng vọng tưởng thân thiết với huyết tộc cao quý, quản lý tộc nhân của các ngươi cho tốt, đừng đến quấy rầy chị em huyết tộc trong thôn nữa!”
Hắn nói xong liền cấp tốc rút lui.
Cái kế hoạch đê tiện này không thể thành công hơn được nữa!
Bộ tộc người sói loạn hết cả lên, người sói thích chị gái chạy ra khỏi lãnh địa, một đường đi tới ngôi làng tìm chị gái, bọn họ vẫn chưa cởi bỏ hiểu lầm, hai người đánh nhau ngay trước mặt em gái.
Đúng như Tịch Ca nghĩ, không có gì làm người hưng phấn hơn việc thình địch cũ rơi vào kết cục này.
Bầu trời đêm bỗng sáng như gương, không khác ban ngày, ngay sau đó, người sói bị chị gái giết chết. Tắm trong máu người sói, em gái được tái sinh, mà hai chị em hoàn toàn không phát hiện có gì kỳ lạ.
Các cô hạnh phúc sống bên nhau.
Sương trắng lại xuất hiện, bao lấy Tịch Ca và Rhein, lúc này đây, không còn là ác mộng, không có máu tươi lấp kín con ngươi, hai người tự tin chờ em gái thoát khỏi giấc mơ.
Sau đó, bọn họ phát hiện không đúng.
Bọn họ lại rơi vào vòng luân hồi mới, vòng luân hồi mới kéo đến đoạn hai chị em động thủ trong rừng, đột nhiên một người sói xuất hiện trong màn sương đánh lén em gái, tiếp theo lại xuất hiện một người tự xưng là phù thủy phán em gái sắp tử vong, khiến chị gái quá sợ hãi, sau đó tất cả đều hướng theo diễn biến mà Tịch Ca và Rhein đã vạch ra.
Đã vậy còn không ngừng.
Vòng luân hồi này chấm dứt, vòng luân hồi sau lại mở ra, rồi đến luân hồi sau sau nữa, em gái đắm chìm trong hạnh phúc, cùng chị gái chung sống quãng đời còn lại.
Tịch Ca giống như hiểu ra gì đó, hắn tức đến khó thở: “Cô em gái này… Thật sự có độc… Cô ta căn bản không có bị điên, mà là trốn trong mộng giả ngây giả dại, không muốn đối diện với hiện thực!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.