Bầu không khí hết sức xấu hổ.
Tịch Ca áy náy lên tiếng đề nghị: “Cái kia, hay là chúng ta ăn khuya đi? Cậu muốn mao huyết vượng, đậu phụ tiết heo, hay là miến tiết vịt?”
Không cần, ngươi cách xa ta ra, để ta yên tâm dưỡng thương.
Rhein giật nhẹ khóe miệng, lòng đầy nghi ngờ nhân loại này sinh ra có phải để khắc chết mình hay không.
Cậu nhìn thẳng Tịch Ca: “Mệt nhọc sao không lên lầu ngủ? Còn có, tại sao ngươi…” Cậu cân nhắc một khắc, “Lại hóa trang thành zombie?”
Tịch Ca: “???”
Trong phòng tắm, tấm gương trước bồn rửa mặt đem dáng vẻ người nào đó phản chiếu thật rõ ràng.
Khuôn mặt tái nhợt không có lấy một tia máu, đôi mắt thâm đen, nếu răng nanh dài ra chút nữa, tạo hình zombie quá xuất sắc!
Tịch Ca không thể tin: “Vì sao đột nhiên tôi lại trở nên bệnh tật thế này!”
Rhein: “Ngươi không có bệnh.”
Tịch Ca chỉa chỉa mặt mình: “Cái mặt này còn không phải bệnh thì là gì?”
Rhein nhún vai: “Mùi máu của ngươi không khác người khỏe mạnh bình thường. Cho nên ta mới hỏi, tại sao ngươi lại hóa trang thành zombie.”
Tịch Ca phản bác: “Nhưng tôi đâu có hóa trang.”
Hiển nhiên, vấn đề nằm ở đây.
Rhein vươn tay xoa xoa mặt Tịch Ca, thật sự không thấy một hạt phấn nào rơi xuống. Cậu trầm ngâm nói: “Gần đây ngươi có gặp chuyện gì kỳ lạ không?”
Tịch Ca: “Cậu.”
Rhein: “Trừ việc này ra thì sao?”
Tịch Ca: “Không có…”
Rhein: “Vậy từ khi nào ngươi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi và suy yếu?”
Tịch Ca: “Xế chiều nay. Lúc đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-huyet/1696382/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.