Dịch bởi Athox.
Lần kế tiếp Dạ Mị xuất hiện đã là hôm sau.
Có lẽ số lần đi lại nhiều, cũng đã quen với Tô Trầm, vừa xuất hiện câu đầu tiên đã là: “Ta đói rồi, bánh ngọt hôm qua còn không?”
“... Ngươi đợi lát nữa, ta cho người đi lấy.”
Một lát sau, Tô Trầm trở lại, chứng kiến Dạ Mị đã ngồi trên giường cậu, hai chân vắt chéo, đang cầm một viên đá chơi, hòn đá kia mỗi lần xoay một vòng đều phát ra tiếng gió kỳ lạ.
Tô Trầm nói: “Đó là Hải m Thạch, thích thì cứ cầm đi.”
“Ta biết mà.” Dạ Mị cố ý khinh thường trả lời: “Hải âm Thạch chỉ xuất hiện dưới đáy biển sâu ba ngàn thước, chỉ có Hải tộc mới có thể thu nhặt, một trong những tài liệu để chế tạo Lưu m Hạp.”
“Không ngờ ngươi cũng biết Hải tộc và Lưu m Hạp?” Tô Trầm ra vẻ ngạc nhiên.
Dạ Mị nhận lấy bánh ngọt rồi nói: “Đừng coi thường ta như vậy? Lục đại Trí tộc, ai mà chẳng biết.”
“Lục đại?” Tô Trầm lúc này thật sự ngạc nhiên: “Ta chỉ biết ngũ đại Trí tộc, Nhân tộc, Vũ tộc, Hải tộc, Linh tộc, Bạo tộc, còn một tộc là gì?”
“Áo tộc! Trí tộc còn cường đại hơn ngũ tộc kia cộng lại.” Dạ Mị trả lời.
“Thế nhưng bọn họ đã bị huỷ diệt, biến mất trong dòng sông lịch sử.” Tô Trầm trả lời.
“Ai bảo thế?” Dạ Mị trừng mắt đáp: “Áo tộc trước giờ chưa hề bị tiêu diệt, bọn họ chỉ ẩn nấp đi thôi.”
“Thật ư.” Tô Trầm thản nhiên đáp.
Như ý thức được mình nói quá nhiều, Dạ Mị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-huyet-than-toa/1719218/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.