Dịch bởi Athox
Ngọc Chân các.
Trong lầu, một tiểu nhị buồn bực ngán ngẩm ngủ gật.
Đường Chân tình cờ đi qua bên cạnh thấy bộ dáng tiểu nhị, sắc mặt trầm xuống quát: “Lười biếng, mặt mày ủ dột như vậy còn ra cái gì? Không muốn làm thì nói sớm rồi xéo đi!”
Nói xong phất tay áo, đã bước vào trong.
Tiểu nhị bị mắng trợn tròn hai mắt nhìn tiểu nhị khác bên cạnh nói: “Ông ấy làm sao vậy? Sao nay nóng tính thế?”
Một tiểu nhị khác trừng mắt lại nói: “Tứ thiếu gia phải tới Thâm Hồng sơn mạch, hôm trước là hạn trăm ngày.’
“Thế thì sao?”
“Thằng ngu này.” Tiểu nhị kia gõ cái bốp vào gáy người còn lại nói: “Thâm Hồng sơn mạch là nơi hung hiểm, hai ngày rồi chưa về, sống chết ra sao không rõ! Ngươi nói xem tâm trạng đại chưởng quỹ có tốt được không? Chấn chỉnh lại đi, không muốn gặp xui xẻo thì xốc lại tinh thần làm việc đi.”
Tiểu nhị lúc này mới như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, tranh thủ thời gian dẹp bớt tâm tư lười biếng, nghiêm túc làm việc.
Tâm trạng Đường Chân quả thật rất tệ.
Từ hôm qua đến giờ, Đường Chân vẫn luôn chờ tin của Tô Trầm.
Đáng tiếc Tô gia phái người chờ trên đường hai ngày, chưa từng thấy bóng dáng Tô Trầm.
mà Tô Trầm về càng muộn cũng tức là tỷ lệ sống của cậu càng thấp.
Hai ngày qua đi đã đủ khiến rất nhiều người trong lòng phát điên.
“Uầy, tiểu tử này không chết ở đó đấy chứ? Phi phi phi, ta nói cái gì vậy. Tiểu tử này cơ trí như vậy, sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-huyet-than-toa/1719214/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.