Dịch bởi Athox
Trên đỉnh núi, Tô Trầm chờ suốt ba ngày.
Có điều ba ngày qua tất cả đều là dã thú, không tới một con hung thú.
Điều này khiến Tô Trầm hoài nghi, liệu có phải bản thân chọn nơi này có lệch đôi chút không, có lẽ phải tiến thêm chút nữa mới ổn.
Có điều càng đi sâu vào càng nguy hiểm, đương nhiên số lượng hung thú bên trong sẽ càng nhiều nhưng nguy hiểm cũng theo đó tăng thêm. Làm không khéo một lần thu hút liền ba hay năm con hung thú, cái mạng nhỏ của bản thân cũng khó lòng bảo toàn.
Thắng lợi luôn ưu ái cho người kiên nhẫn, cho nên tốt nhất là kiên nhẫn chờ ở dây.
Lần đợi này lại là bốn ngày.
Tối ngày thứ bảy.
Trời tối người nghỉ ngơi, gió núi lạnh thấu xương.
Tô Trầm đang say giắc nồng trên đỉnh núi.
Một con mèo núi nhẹ nhàng linh hoạt hạ xuống vách núi.
Nó dùng tư thái ưu nhã đi trên núi, cứ thế từng bước tới gần người đang ngủ say, hai mắt xanh lục nhìn chằm chằm vào mục tiêu, quỷ quyệt âm trầm khó tả.
Tới sau lưng mục tiêu, nó giơ chân trước, ba móng vuốt sắc bén lấp lánh dưới ánh trăng.
Ngay lúc móng vuốt sắp đâm vào gáy mục tiêu, sau lưng Tô Trầm đột nhiên loé lên một vòng bảo hộ, chăn đứng móng vuốt của nó, đồng thời Tô Trầm nhanh chóng quay người, một luồng đao mang sắc bén bùng lên.
Con mèo núi kia hét lên một tiếng nhảy lên, tốc độ đột nhiên tăng vọt, tạo thành từng luồng tàn tảnh liên tiếp, lui lại phía sau. Đao quang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-huyet-than-toa/1719209/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.