Dịch bởi Athox
Bịch.
Thi thể Lâm Giải ngã xuống.
Theo thi thể hắn ngã xuống, một vật lăn ra khỏi thân thể, là một tấm lệnh bài.
Lệnh bài kia được chế tạo từ Diệu Kim, bên trên còn khắc một cánh cửa lớn màu đen. Cánh cửa mở một nửa, phía sau là ánh sáng óng ánh khắp nơi, không nhìn rõ là cái gì.
Tô Trầm ôm lệnh bài này vào trong lòng, lại sờ khắp người Lâm Giải, chỉ tìm được chút vàng bạc, không còn thứ gì tốt. vàng bạc Tô Trầm không cần, cho nên ngay Thiền Dực Đao cũng không cầm, định rời đi.
Vừa đi được vài bước, lại nghe phía trước có âm thanh truyền lại.
Biết không tốt, chắc chắn là thủ vệ Lâm Gia nghe động tĩnh tiến tới, dù sao lúc trước tiếng thét thảm của Lâm Giải cũng gây động tĩnh quá lớn.
Bây giờ mình như vậy, nếu bị Lâm gia bắt được, quả thật là nước rửa khó sạch.
Tiến thì không còn đường, Tô Trầm quả quyết quay đầu chạy ngược lại.
Mặc dù thương thế cậu cực nặng nhưng thị lực khôi phục kích thích cơ thể, dọc đường chạy chứng kiến cảnh sắc phong phú xung quanh, chỉ cảm thấy từng bông hoa cọng cỏ cây cối đều đẹp không sao tả xiết. Sắc thái, ánh sáng, cảnh vật đã lâu không gặp cứ thế trở lại trong mắt, khiến người ta kích động tới muốn rơi lệ. Nếu không phải sau lưng còn có truy binh, Tô Trầm hận không thể quỳ xuống đất thống khoái khóc lóc một hồi, nhìn thứ gì mình thích suốt cả ngày mà không chớp mắt.
Đáng tiếc thời gian đầu khi thị lực khôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-huyet-than-toa/1719193/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.