Lúc Ninh An bình an vô sự trở về từ hoàng cung, Hạ Chỉ Ngôn ngồi ngay ngắn trong thư phòng. Trong tay hắn là cuốn sách ngày thường nàng hay đọc, ánh mặt trời chiếu trên người hắn đẹp đẽ như vậy, dường như không thuộc về nơi trần thế này.
Nàng đứng ở trước cửa nhìn hắn, chậm rãi nói bằng giọng trần thuật: “Bệ hạ bị ta giam lỏng.”
“Thái tử bị tống giam. Đại khái tội danh ngay cả chàng cũng không ngờ được, hắn ta không phải máu mủ hoàng tộc. Còn dám nói muốn chích máu nhận thân? Nghiệm đi nghiệm lại, kết quả hắn mới là giả.”
“Ít ngày nữa ta sẽ đăng cơ.”
“Ha, chàng đánh cờ xong rồi sao?”
Nàng cứ nói liên miên cằn nhằn ở trước cửa, dường như nói mãi không hết.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn nàng, cuối cùng hỏi: “Rốt cuộc nàng là Ninh An, hay là Ninh Vân?”
Ninh Vân không nói gì, Hạ Chỉ Ngôn liền nói tiếp: “Ngươi sớm biết là ta, liền thẳng thắn dung túng ta. Cố ý diễn kịch trước mặt ta, cố ý để ta nghĩ rằng ngươi là Ninh An, để ta nói cho Thái tử, sau đó để Thái tử sập bẫy chết.”
“Nếu ngươi là Ninh An, tại sao lại có huyết thống hoàng tộc? Nhưng mà, nếu ngươi là Ninh Vân, ngươi. . .” Hắn dừng lại, lẳng lặng nhìn thiếu nữ mỉm cười trước mặt: “Sao hôm nay ngươi lại như vậy? Ninh Vân, cô gái này, nàng ấy thực sự không hợp với hoàng cung. Nàng quá mức mềm yếu, tuy có chí hướng nhưng không thể nào thủ đoạn như ngươi được. . .”
“Ngươi còn dám gọi tên nàng ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-hi-ky/17394/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.