Ninh Vân bị người gọi tỉnh dậy.
Lúc nàng tỉnh dậy, tay chân đau nhức, toàn thân vô lực, đầu đau dữ dội, mà Ty Vân vẫn luôn ở bên cạnh lại cứ như con ruồi, liên tục lải nhải, không có chút nào muốn dừng lại: “Đêm qua trong cung đã truyền ra tin tức xác định, bệ hạ cầm cự không qua được mấy ngày nữa. Thái tử vội vã qua đó rồi, xung quanh hình như cũng có tin tức động binh.”
“Không cần đoán biết cũng biết cái đầu bí đao kia nghĩ như thế nào.” Ninh Vân hừ lạnh một tiếng, xoay người để Ty Vân buộc đai lưng: “Bây giờ chắc chắn hắn đã điều động binh lực ở Long Kỵ doanh của hắn đến đây. Muốn ác chiến với ta? Cũng không ngẫm lại xem, toàn bộ binh lực kinh thành đều nằm trong tay ta, binh lính Long Kỵ của hắn có nhanh hơn nữa thì cũng có thể nhanh bằng Ngự lâm quân trong kinh thành hay sao? Thực sự là ngu xuẩn.”
“Hắn cũng là không còn cách nào khác, chỉ có thể làm ra chuyện đập nồi dìm thuyền như thế thôi.” [1]
[1] Đập nồi dìm thuyền: nguyên văn là “phá phủ trầm châu”, ý nghĩa “quyết đánh đến cùng”. Dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng.
Ty Vân đưa khăn mặt cho Ninh Vân, Ninh Vân khẽ cười thành tiếng, sau đó không nói nữa.Rửa mặt chải đầu xong xuôi, Ninh Vân đi ra cửa. Hôm nay mặc dù nàng đã xin tảo triều, nhưng lúc này vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-hi-ky/17392/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.