Chương trước
Chương sau
"Ha..ha--" Nghiên huynh cùng không cần chê cười chúng ta không hiểu biết" Nguyên Hạo cùng Vạn Thiết gượng cười.

"Nói đến Yến Viên lệnh hai vị không biết cũng là lẽ thường"

Vạn Thiết hiếu kỳ hỏi "Nói thế nào đến"

Nguyên Hạo cũng một bộ rửa tai lắng nghe.

"Yến Viên lệnh a, đây cùng là một bí văn thần kỳ" Thủa thời trước đây trong sách cổ Vạn Cung hiện sử, biết đến và nắm giữ tin tức chỉ có thế gia thân phận đặc biệt mới biết đến, nói sao Nghiên Hành bọn họ biết đến cũng là từ gia tộc bên trong từ tiền bối lưu truyền đến, bọn họ mới có dịp biết đến như vậy bí văn.

Nhắc lại Yến Viên lệnh trước kia thật lâu đã từng xuất hiện một lần, đó là thời đại của muôn vàn anh kiệt coi là thế thần tử, ai nắm giữ viên lệnh này sẽ được một phần cở duyên khiên ngũ quốc tứ phương đều tranh phong.

Yến Viên lệnh hiện thế cũng là một tràng huyết vũ tinh phong. Nhưng sử sách chỉ ghi lại, người được lệnh có một cơ hội thực hiện ước nguyện, bất kỳ nguyện vọng nào đều có thể thực hiện, và người nắm giữ Yến Viên lệnh cũng được coi là người tài ba nhất các quốc.

Hầu hết không thiếu anh kiệt thiên kiêu đều vì Yến Viên lệnh mà đến, không biết bao nhiêu ngân vì lợi mà hướng tranh huyết vũ vẩy đại địa.

Nghe như vậy, Nguyên Hạo tấm tắc làm lạ, chuyện như vậy chẳng lẽ cũng có người tin, chỉ có điều Nguyên Hạo không biết đến, chứng kiến người hay thậm chí thất bại giả đều có danh vang thiên hạ, đời đời tương truyền chỉ đợi có cơ hội quật khởi.

Những nhân vật nắm giữ lệnh lại là vạn người kính người tồn tại, đến nay còn lưu truyền. Thậm chí khai quốc hoàng đế cùng viện trưởng Quốc Lai Ân cũng là người nắm giữ Yến Viên lệnh.

Yến Viên lệnh thế này hiện nhân gian, ắt không nhẹ nhàng như vậy trôi qua.

Có điều cái này Nguyên Hạo chỉ nghe cũng không tưởng gì nắm giữ Yến Viên lệnh mà tranh phong, cá mặn nằm chơi không thoải mái sao--tranh cái gì lệnh a.

Xem Thiết huynh hướng tới khao trương khao khát vẻ mặt, Nguyên Hạo Yên lặng uống ly trà ngắm nhìn mỹ nữ khiêu vũ, réo rắt trong trẻo tiếng đàn, ôn như sáng rọi tiếng sáo tự như đang trong trời mây ngắm nhìn dong =f nước chảy xuôi, nhẹ nhàng lại yên tĩnh, gió thoáng qua trong lòng mọi buồn rầu suy tư, yên tĩnh ngắm nhìn tà áo bay múa tựa như đóa hoa nở rộ khoe sắc duỗi từng cánh hoa đón lấy tân sinh, nói không nên lời tươi đẹp sức sống.

Nguyên Hạo đắm chìm không tự kiềm chế, thời gian chóng qua, mọi người cùng trở về.

"Hạo Huynh hẹn gặp lại, có dịp huynh đệ ta tiếp tục đến" Vạn Thiết sảng khoái cười nói, triều Nguyên hạo cáo từ rời đi.

Nghiên Hành cùng cáo từ rời đi, mọi người cũng từng người trở về.

Đứng trước cửa lâu Biệt Uyển Các chỉ còn 2 người Nguyên Hạo cùng Mặc Vũ.

Mặc Vu luôn yên lặng không biết khi nào đã ở bên người, giờ chỉ còn hai người Nguyên Hạo mới nhận ra bản thân quên Mặc Vũ.

Trên đường trở về thấy có bán bánh quế hoa, thuận tay mua đưa cho bên cạnh không nói lời nào Mặc Vũ, không biết chuyện gì xảy ra Mặc Vũ lại trầm mặc không nói lời nào.

Có ý an ủi Nguyên Hạo đưa luôn tróng tay mình còn lại bánh Quế hoa cho Mặc Vũ.

"Ầy, cho người" Không được tự nhiên đi nhanh.

?? Mặc Vũ nhìn trên tay nhiều ra bánh Quế hoa, có chút không biết làm sao.

Thiếu gia đây là muốn gầy Mặc Vũ biến báo Mặc Vũ tiết tấu sao--hắn no, thật sự no; từ trước đó hắn đã ăn thật nhiều rồi aaaa.

Khổ mặt gặm từng miếng.

Tức giận nhìn bóng người phía trước, Mặc Vũ nhận mệnh ăn hai cái bánh.

Nguyên Hạo còn trong cảm động bản thân làm việc tốt lại không biết hắn đây đâu chỉ là làm việc tốt, còn tốt đến mức người ta căm giận trừng hắn nãy giờ đâu.

--------

Mênh mênh mang mang, ánh sáng chiếu rọi tiên khí bồng bềnh. Trong đại điện một người nam tử trung niên đối diện với nữ tử bên cạnh, nhìn chính là một viên thủy cầu bên trong chứa thiên địa khác.

"Kỳ này lại có bao nhiêu nhập tiên duyên, ắt tông ta không thể thua kém"

Nữ tử đưa nhẹ thủy cầu chậm rãi biến lớn dừng giữa đại điện biến ảo một tấm thủy kính.

Từng li ti điểm đỏ hiện lên, vị trí xuất hiện không đồng đều, bản đồ chỉ thô sơ chỉ ra khu vực tứ phương, không rõ từng nơi.

"Chương môn nói phải là" Uyển chuyển nhu âm truyền đến, đây là nữ tử tuyệt sắc, huyền y đỏ rực chiếu muôn vàn khí phách, không dám coi thường.

-----

"Ha...Ha thiên hạ biến động đúng là thời cơ yêu tộc ta chiếm lĩnh thiên hạ" Một nam tử trung niên hoàng y đầu đội phượng vũ không kiêng nể gì kêu quát.

Đòng thời không ngừng nơi đều diễn biến vì này thiên địa chuyển vi.

-----

Thời gian trôi qua là nhanh cũng là chậm, đối với Nguyên Hạo đây là thời gian quý báu là những thiếu hụt được bù đắp.

Nhờ không ngừng chăm chỉ xuất nhập, Nguyên Hạo đã rõ hiện tại vị trí của bản thân,

Cùng Mặc Vũ hứng khởi cầm một chồng sách tiến vào thư phòng, Nguyên Hạo hớn hở tiếp nhận.

"Đến, đến Mặc Vũ vất vả ngươi"

Mặc Vũ nhẹ nhàng đặt lên bàn "Thiếu gia, sách ngài muốn đều ở nơi đây"

Qua rèn luyện thân thể Mặc Vũ linh hoạt, có sức mạnh hơn trước đây.

Còn thiếu gia.

Aiz-- Không muốn nhắc đến.

Mặc Vũ lôi kéo Nguyên Hạo nhằm ý đồ đánh thức ngủ nướng thiếu gia.

Nhưng bất lực "Thiếu gia dậy đi! Cũng qua giờ cơm sáng rồi"

Lăn qua trùm chăn, Nguyên Hạo rầm rì "Ngủ thêm chút nữa, ngươi đi trước đi, ta liền tới"

Nói xong Nguyên Hạo tiếp tục đánh cờ cùng chu công.

Tức xì khói, lôi cũng lôi không dậy, ra ngoài rèn luyện đi.

"Ha, ha diệu a" Vừa xem tạp thư vừa ăn quả khô, không nói lên thích ý.

Mặc Vũ lúc này vội vàng chạy vào "Thiếu gia, không xong rôig"

Nhai hạt hạnh nhân bổ não, Nguyên Hạo tiếp tục ăn, không để ý hướng Mặc Vũ hỏi "Chuyện gì, sao vẫn vội vàng như vậy"

"Thiếu gia, phu nhân....phu nhân"

Nhíu mày nhìn Mặc Vũ ra hiệu có chuyện mau nói.

Hít sâu một hơi, bình tĩnh lại khô hấp kinh hoàng "Thiếu gia bị biến về Tây Châu"

Không hiểu gì cả Nguyên Hạo///

Tây Châu hắn biết a, đó không phải nơi nghèo khó cũng là nơi đặc biệt, quanh năm băng hàn vừa rộng lại dân cư thưa thớt sao.

Tây Châu nằm phía nam, nhưng thời tiết khác thường, lạnh thấu xương.

Từng có thiếu gia vì tránh nóng mà chạy đến Tây Châu, không tưởng ngờ được chưa cảm thụ được mát mẻ dã suýt chút nữa đóng băng, hạ nhân liều mạng mới cứu người ra, nhưng bệnh căn di lưu, thân thể ốm yếu, không thể chịu bất kỳ cơn gió nào, sống sót ra mà chật vật tồn tại.

Không phải nói Tây Châu không thể ở nhân, nhưng đó cũng là người chịu được nơi đây.

Mặc Vũ lo lắng "Thiếu gia, giờ phải làm sao bây giờ?", phu nhân bỗng nhiên hạ lệnh làm Mặc Vũ hoảng loạng, lo lắng thiếu gia an nguy.

Nguyên Hạo trấn an Mặc Vũ "Ta đi tìm phụ thân, không lâu sau phải tiến vào học viện đây là phụ thân sắp xếp"

Làm sao lại để hắn đi Tây Châu.

Nhanh chân đến tìm phụ thân, lại bị quản gia cản bên ngoài.

"Thiếu gia, hầu gia hiện không bên trong thỉnh trở về"

Sao có thể trở về, Nguyên Hạo không biết tại sao hắn muốn bị đưa đi Tây Châu, nhưng đến nơi đó không phải là ắt phải chết.

Lão quản gia khom mình hành lễ "Thỉnh an Lan Phu nhân"

Lan phu nhân bên nhóm người tư thế vây quanh hai người bọn họ. Trái tim chợt lạnh, nhìn mắt người phụ nữ là mẫu thân nguyên chủ nhưng là muốn dồn hắn vào chỗ chết.

" Tại sao" Bọn họ là mẫu tử a, Nguyên Hạo không hiểu thật không hiểu, lãnh đạm thì lãnh đạm, nhưng vì cái gì muốn nhân cơ hội Phụ thân không ở muốn hắn đi tử lộ a.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.