Chương trước
Chương sau
Đêm tối trong rừng nguy hiểm không an toàn.

Dựa vào một gốc cây làm đệm, Trong suốt đêm tối sao trời sáng tỏ đối lập một mảnh đại địa đen tối.

Nguyên Hạo không thêm củi lửa, bốc cháy ánh sáng khả năng dẫn đến dã thú nguy hiểm, dù sao mới từ động vật miệng trốn thoát.

Nguyên Hạo không hi vọng bản thân vì sơ sót thiếu cảnh giác lại đưa bản thân đến hiểm cảnh.

Ôm cái đao tự chế, bảo trì cảnh giác bảo vệ khi có nguy hiểm.

Gió thổi có hơi lạnh bên cạnh cốm than nhỏ cũng có thể ấm áp hơn một chút.

Nở nụ cười vui sướng nhìn sao trời.

Tồn tại cảm giác thật tốt.

Híp mắt cảm thụ làn gió nhẹ nhàng quét qua làn da chạm đến vết thương cũ có chút không thoải mái, nhưng nhiều hơn là làn da chân thật tiếp xúc đến nhẹ nhàng làn gió.

Là hương cỏ cây chân thật, tuy không biết bản thân hiện giờ vị trí. Nhưng cũng không ngại Nguyên Hạo hưởng thụ hiện tại hết thảy.

Lá cây xôn xao nhẹ nhàng lắc lư, ban ngày không rõ không trung đêm khuy lại thấy rõ ràng.

Híp mắt, dần dần cũng mệt nhọc, thiếp đi, tay vẫn giữ chặt trong tay vũ khí.

Ngày mai phải tìm đường ra ngoài.

...

Sáng sớm không khí ẩm ướt hơn nhiều, có chút khả năng kháng rét Nguyên Hạo vì rèn thể mà chống lạnh bây giờ cũng thấy hơi lạnh.

Aizzz,...

Thân mình bởi vì sương sớm mà ướt nhẹp, không có mái ngói phải chịu thôi.

Nguyên Hạo cảm thấy cuộc sống này thật thần kỳ, trải qua cũng thật phong phú, lại ảo tưởng trở thành đại năng sau đó tỉnh lại trở lại thế giới cũ bắt đầu trang bức sinh hoạt, mỹ mãn hắc hắc.

Vỗ mặt hai hạ mới bình ổn loạn thất bát tao ý tưởng.

Nhưng nghĩ lại có thể trở lại thế giới cũ trang bức vẫn man có động lực.

Hơi đói, lại đi bắt vài chỉ thỏ nhỏ, tuy không biết xử lý ra sao, nhưng chưa làm cũng có xem qua, một phen chiến đấu, Nguyên Hạo cũng ăn được rồi thịt thỏ nướng, oa chất thịt thỏ này ngon thật, không giống bình thường hắn ăn loại thịt thỏ.

Cái này thật tươi mềm a, dễ ăn nữa, liếm liếm môi xem đống xương cốt, lại bắt thêm mấy chỉ đi, hắn nhìn thấy có một nhóm thỏ bên kia.

Nghĩ liền làm, Nguyên Hạo nhanh chóng xử lý, bỏ thêm ít củi.

Bay nhanh xuyên qua khu rừng nhìn bên dưới nhóm mười mấy chỉ thỏ đang ăn cỏ, là loại cỏ Nguyên Hạo chưa biết đến, hắn học tra kiến thức cũng nghĩ không ra, thôi bỏ đi, bắt mấy bé thỏ làm dự trữ lương đã.

Dừng sức nơi chân nhẹ nhàng đáp xuống đất, chân di chuyển nhanh chóng tay cũng không chậm bắt được ba con thỏ đều còn sống, còn lại đều chạy hết rồi.

Ai đáng tiếc chỉ có ba con, Nguyên Hạo không mới đầu ra sát chiêu bởi vì hiện tại chết cũng không ăn nổi nữa a, cái này để chưa ăn, hiện tại giết chất thịt không đủ tươi như mơi giết giảm một chút ngon miệng, dù sao bắt nhiều ngon đến mấy cũng ngán.

Thỏa mãn rời đi, tìm kiếm đường ra rừng.

Không biết đường không sao á, hắn có sức lực chạy mãn sơn lâm.

Nhảy lên cành cây, vui sướng di chuyển thỉnh thoảng vì không nắm giữ được lực đạo bị rớt xuống, cũng nhanh chóng bình ổn thân mình tiếp tục di chuyển, theo hướng thấp hơn đi xuống.

Nguyên Hạo đoán rằng đây là ngọn núi, dù sao theo quán tính chỉ cần đi xuống ắt hẳn có khác lộ, không cần cong cong quấn quấn tìm đường.

Nguyên Hạo một mạch di chuyển xuống dưới, lướt qua kinh động chim chóc cành cây bay loạn xạ, lại trêu trọc không ít dã thú, heo rừng còn theo hắn truy đuổi một hồi đâu.

Có lực lượng thật tốt, sờ sờ trên mặt cánh hoa Tương Tư, ấm ấm cảm giác như dòng nước di chuyển.

Hết thảy có lẽ nhờ nó đâu.

Rất nhanh phía xa nhìn thấy có một thôn nhỏ, thật nhiều ruộng trồng đều. Giờ còn sớm chưa mấy người ra ruộng, nhìn xa thấy thật trống vắng, có khói bếp lửa.

Dừng lại chỉnh lý lại một phen bản thân, bất đắc dĩ nhìn váy lá, aizz, giờ xông ra không biết có bị coi là dã nhân đuổi đi không, kiểu này cũng thật ngại ngùng.

Chép chép miệng, nhìn một mảnh rộng lớn thổ địa, hơi nhăn lông mi, uốn lượn Tương Tư theo đó chuyển động tuyệt đẹp như cánh hoa thực chất chứa ẩn mây mù sâu thẳm đẹp đẽ, tôn lên vốn chật vật Nguyên Hạo nhìn không có như vậy đáng sợ.

Cất bước tiến vào thôn, gần nhất có mấy nhà gần bờ ruộng, mục tiêu là đây.

Chưa bước đến trước cửa đã nghe thấy bên trong nhốn nháo thanh âm nói chuyện.

Là một nhà người ăn cơm chuẩn bị đi làm đâu.

Công cửa cũng không khóa, là thoải mái rộng rãi mở ra, trong thôn ít người, người nào đều hiểu tận gốc rẽ, lại ít có người lạ đến thôn, nên cũng không sợ hãi trộ cắp.

Với lại người một nhà còn ở đâu.

Đều làm nông cũng không có cái gì quy cũ nam nữ phân chia, làm dưới đất mà chỉ quan tâm ăn đủ no mặc đủ ấm hay không, người một nhà sáu cá nhân hai vợ chồng cùng ba đứa con với một đứa con dâu đều ngồi cùng ăn tại ngoài sân.

Nguyên Hạo đến trước cửa chưa kịp mở miệng đã bị trong đó ngồi đối diện hai vợ chồng nhìn thấy hoảng sợ rơi chiếc đũa ăn cơm, hoảng sợ.

"Ngươi là ai" người nam nhân lên tiếng, đồng thời cùng bước nhanh chạy lấy cây củi gỗ phơi ngoài sân để khô ráo dự trữ dùng.

Đề phòng nhìn lấy Nguyên Hạo.

Mấy đứa con cũng bị cha một phen hành động dọa sợ, quay lại nhìn thấy Nguyên Hạo ăn mặc không chỉnh tề, chỉ quấn áo lá.

"A" con dâu nhìn thấy một màn này hoảng sợ hét lên trốn đến sau lưng chồng.

"A Mẫn thật đáng sợ"

Nương tử đừng sợ, người trẻ tuổi nam nhân gọi A Mẫn trấn an chút nương tử, đưa người đến bên mụ mụ trấn an, cùng học phụ thân nắm lấy dưới sân cây gỗ.

Hoàn cảnh lúng túng Nguyên Hạo tính giải thích một chút lai lịch. Nhưng bị chửi có chút không hảo ý tứ, bất đắc dĩ đợi mấy người bình tĩnh lại rồi mới hảo nói chuyện.

"A, vô sỉ"

Trong nhà tiểu nữ nhi duy nhất cũng thấy Nguyên Hạo bóng lóng bên ngoài chân cùng cánh tay, tuy nói làm nông lộ cánh tay là không gì, quan trọng là chân Nguyên Hạo qua cải tạo lại trắng lại dài, không có gì che dấu đối với nữ tử đó là một đả kích lòng tự tin.

Chạy đến bên người mụ mụ tìm che chở.

Nhưng Nguyên Hạo là một nam nhân a, kiểu này đối với nữ tử nhìn thấy là một loại hành vi thất lễ.

"Muốn làm gì?" A Mẫn theo sau quát lớn.

"Xin chào! Thứ lỗi cho tại hạ thất lễ" Nguyên Hạo chắp tay khẽ khom lưng, mặt mày ôn hòa tỏ vẽ xin lỗi.

Người cả nhà đều sững sờ trước hành động của Nguyên Hạo.

Bình tĩnh lại mới bỏ qua khó coi váy lá, nhìn rõ tướng mạo Nguyên Hạo, dân thô không giỏi văn vẻ, trong đầu chỉ còn lại một câu [Thật xinh đẹp].

Lương gia chưa bao giờ nhìn thấy người xinh đẹp như vậy, đừng nói là nam nhân cả nữ nhân cũng chưa.

Bị Nguyên Hạo tướng mạo một sững sờ lại thêm Nguyên Hạo ôn hòa hành lễ, làm cho cả nhà không biết làm sao.

Vẫn là Lương Tạp chủ trì một nhà trấn định lại thần, địch ý giảm bớt.

"Ngươi có chuyện gì sao?,"

Nguyên Hạo khẽ thở dài một hơi, may mắn không lấy gậy đuổi hắn đi, nói chuyện là có cơ hội.

"Yến mỗ không may gặp nạn lầm đến núi sâu gặp cướp, đáng giận đám cướp không làm người ngay cả y phục cũng cầm đi.

Nơi lạ hoang vắng Yến mỗ bị rời bằng hữu, may mắn trốn thoát một mạng, lại đến nơi đây, đi trong núi rừng khó khăn lắm tìm được đường ra, may mắn nhìn thấy có thôn.

Không biết các vị có thể hay không cho tại hạ một bộ y phục mặc tạm."

Lương Táp nhíu nhíu mày, có chút nghi ngờ, núi Ô Sơn đằng sau là nơi nào bọn hắn không biết, nhưng rất ít người có thể lên trên cao, bởi vì càng lên cao càng nguy hiểm, rất nhiều người một khi lên đỉnh núi lại không thấy tung tích trở về.

Nguyên Hạo còn tưởng rằng không muốn cho mượn, bổ sung.

"Trên núi gặp mấy chỉ thỏ, Yến mỗ dùng 2 chỉ thỏ đổi một bộ quần áo không biết các vị nhưng đồng ý"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.