“Vù!”
“Vù!”
Nguyên Ngọc nhảy xuống đỉnh núi Hàn Băng Sơn, hắn nhắm nghiền hai mắt, khóe mắt còn vương lệ nóng, trong lòng có cỗ ý chí không cam lòng mà chết một cách oan ức như vậy, nhưng không cam lòng thì sao chứ, hắn đã lực bất tòng tâm đành để cả người rơi tự do, thân thể nhỏ bé của hắn rơi xuống chân núi, rồi lại rơi xuống vực sâu đen tối mất hút trong bong tối vô tận lạnh lẽo mà thê lương.
Gió thổi phần phật bên tai, cảm giác ý thức dần dần mơ hồ có bóng dáng tử thần đang vẫy gọi hắn. Linh lực toàn thân tan rã cả người hắn dần tím tái đi vì càng xuống sâu đáy vực lại càng lạnh, từng làn băng mỏng đông kết lên người.
Hắn rơi vào hôn mê, ý thức chìm vào hắc ám vô tận.
“Bịch!”
Không biết thời gian cụ thể có thể trong mấy phút đồng hồ, cũng có thể lâu hơn hắn đã rơi xuống đáy vực, tuy nói tu vi Nguyên Ngọc đã đạt tới luyện cốt cảnh tầng chín, xương cốt cứng rắn như sắt thép nhưng rơi từ độ cao như vậy cũng sẽ tan xương nát thịt.
Nhưng kì lạ thay không có màn máu me tung tóe, xương cốt vỡ nát, máu thịt lẫn lộn như vậy không hề xảy ra. Ngoại trừ hắn bị gãy mấy cái xương, thịt trên người rác vài chỗ mà thôi, điều này có thể nói là kì tích xảy ra rồi.
“Đau!”
Lúc cơ thể tiếp xúc với đáy vực Nguyên Ngọc bị đau mà tỉnh lại, đầu hắn xoẹt qua ý nghĩ đó rồi hắn lại hôn mê đi.
Mà cơ thể hắn trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-gioi-dai-de/82580/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.