Thi Vân Dạng cảm thấy thỏa mãn ghé vào trên người Hứa Chiêu Đệ. Tuy gương mặt của người dưới thân chưa thể nói là xinh đẹp, miễn cưỡng có thể xem như là con gái rượu dễ nhìn. Dáng người không quá nóng bỏng, hoàn toàn là một kẻ suy dinh dưỡng, thế nhưng ba năm qua mình chưa từng chán món rau xanh này. Thi Vân Dạng mệt ngươi một đời anh minh, bản thân lại bị bại bởi một món vô vị thế. Đáng tiếc cây cải xanh này yêu nhất vẫn là khi mình bị tông xe trở thành ngu ngốc.
“Phương Phương, ngươi nặng quá, ép đến ta thở không nổi.” Hứa Chiêu Để nhíu mày. Thi Vân Dạng thích sau khi ân ái xong nằm lên người mình. Tuy tên kia không mập, nhưng một kẻ cao đến 1m73 nằm ở trên người, chính là ép tới bản thân thở không nổi, nàng chỉ cao có 1m63 thôi a.
“Ngươi có thể gọi ta là Thi Thi, Vân Vân, Dạng Dạng. Phương Phương cái gì, quên đi.” Thi Vân Dạng có cảm giác thật vô lực. Nàng nghĩ cả đời mình ở trong lòng Hứa Chiêu Đệ sẽ thoát không được hình tượng ngốc nghếch. Phương Phương là tên gọi lúc Thi Vân Dạng bị mất trí nhớ biến thành ngu ngốc, quê mùa giống như hai lúa. Thi Vân Dạng vẫn không hy vọng đoạn ký ức đó bị nhắc đến, tuy lúc nàng biến thành ngu ngốc trải qua rất vui vẻ, thế nhưng so với hình tượng chân chính của mình khác xa một trời một vực.
“Lưu lại trên người ngươi cũng chỉ có tên này thôi.” Hứa Chiêu Đệ đối với chuyện tên gọi rất kiên trì. Nàng vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-gia-thuong-cau/1360355/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.