Tần Vãn Thư sống đến tuổi này còn chưa trải qua cảm giác chạy trối chết, bản thân cũng không bài xích sự thân mật của Tả Khinh Hoan. Có điều cảm giác không thể khống chế khiến nàng không cách nào thích ứng, tránh được mùng một không trốn được mười lăm. Tóm lại về trước Tần gia trì hoãn một chút, thuận tiện tạo cơ hội để Tả Khinh Hoan đến bái phỏng Tần gia.
Ăn xong cơm tối, Tần Vãn Thư đi vào thư phòng của Tần Chính. Gia gia đang luyện tập thư pháp, Tần Vãn Thư không quấy rầy Tần Chính, chỉ là lẳng lặng đứng một bên chờ ông luyện chữ xong, mới lên tiếng.
“Gia gia, đêm mai con dự định đưa Tả Khinh Hoan về nhà dùng bữa tối.”
“Con đã suy nghĩ cẩn thận chưa?” Tần Chính khẽ nhíu mày hỏi.
“Dạ, con đã suy nghĩ kỹ càng.” Giọng nói của Tần Vãn Thư ôn hòa mà kiên định.
“Cô gái đó chưa chắc là người thích hợp nhất với con. Con muốn loại người nào mà chẳng có chứ?” Bỏ qua vấn đề giới tính, Tần Chính như trước không buông tha cho cơ hội khuyên bảo Tần Vãn Thư.
“Tiêu liêu sào vu thâm lâm, bất quá nhất chi; yển thử ẩm hà, bất quá mãn phúc(*),Vãn Thư có nàng là đủ rồi, từ nhỏ đến lớn, con luôn rõ ràng bản thân muốn cái gì.” Tần Vãn Thư mỉm cười nói, nàng sớm đoán ra gia gia tất nhiên không đơn giản thỏa mãn ý nguyện của mình, bất quá ngược lại gia gia không giống ba năm trước phản đối kiên quyết như vậy.
(*): câu này trích trang sách Tiêu Dao Du của Trang Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-gia-thuong-cau/1360349/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.