“Tần Vãn Thư, ngươi quay lại nhìn ta có được hay không?” Tả Khinh Hoan nhẹ nhàng hỏi, nàng muốn nhìn Tần Vãn Thư, muốn từ trong mắt đối phương nhìn thấy bản thân.
Tần Vãn Thư chần chờ trong giây lát, mới chậm rãi xoay người lại, đối diện với gương mặt của người yêu. Lúc này Tần Vãn Thư mới biết, nguyên lai ba năm qua, bản thân thực sự rất nhớ cô gái trước mặt này, so với trong tưởng tượng của mình còn hơn nhiều.
Tả Khinh Hoan nâng đôi tay của Tần Vãn Thư lên chạm vào mặt mình, khuôn mặt nhẹ nhàng ma sát lòng bàn tay của nàng. Bây giờ Tả Khinh Hoan cực kỳ giống một con vật nhỏ dịu ngoan tỏ ra hiền lành trước mặt chủ nhân, bộ dáng lấy lòng ngoan ngoãn như thế, ngay cả người có ý chí sắt đá cũng phải mềm lòng. Ít nhất trái tim của Tần Vãn Thư đã trở nên mềm mại, nàng nghĩ thầm, sau ba năm Tả Khinh Hoan càng hiểu cách nắm bắt lòng người.
“Tần Vãn Thư, ngươi không nhớ ta sao?” Tả Khinh Hoan nhẹ giọng hỏi, trong giọng nói tràn ngập sự mong đợi.
Tự nhiên là nhớ rồi, thế nhưng nàng không muốn nói thật cho Tả Khinh Hoan nghe.
“Tần Vãn Thư, ngươi không muốn ôm ta một cái sao?” Tả Khinh Hoan lại dùng giọng nói khát khao được người thương yêu với Tần Vãn Thư.
Những lời này giống như chiếc lông vũ phất qua trái tim Tần Vãn Thư, cảm giác trong lòng có ngứa ngáy. Tần Vãn Thư cố gắng ngăn chặn cảm giác đó, thế nhưng dụ dỗ này giống như mời mọc, cực kỳ mê hoặc. Nàng nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-gia-thuong-cau/1360345/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.