Tokyo, ba năm sau.
Nữ nhân đang đàn dương cầm, dáng người tinh tế như thanh trúc (trúc xanh),tóc dài thẳng tắp xõa tung phía sau, mang theo một cảm giác linh hoạt kỳ ảo, giống như thanh thủy (nước trong) từ khe núi chảy ra, tĩnh lặng pha chút thấu triệt.
“Tỷ tỷ đàn càng ngày càng hay.” Bắc Dã Thanh Diệp giống như đa số nữ tử Nhật Bản, khi nói chuyện giọng điệu nhỏ nhẹ, mềm mại giống như kẹo bông đường.
“Khiến em chê cười.” Tả Khinh Hoan đập nắp đàn dương cầm lại, cầm nghệ của Thanh Diệp so với Tần Vãn Thư càng giỏi hơn, thiên phú của Thanh Diệp ở lĩnh vực âm nhạc cực kỳ tốt, mình chỉ là ở trước mặt Lỗ Ban múa rìu qua mắt thợ mà thôi (tham khảo thêm ở đây). Nàng tự mình chọn học đàn dương cầm, bởi vì nghĩ có một ngày tự tay đàn cho Tần Vãn Thư nghe. Thanh Diệp nói mình đàn nghe hay lắm, nàng nghĩ có thể Tần Vãn Thư nghe được cũng cảm thấy hay thì sao.
“Ba năm qua rồi, tỷ tỷ rốt cuộc có thể trở về gặp nàng.” Bắc Dã Thanh Diệp hài lòng thay nàng, ba năm khổ cực của tỷ tỷ nàng là người rõ ràng nhất. Sau khi trải qua sự thống khổ của lột xác, vẻ đẹp mỹ lệ kinh hồng chỉ vì một người nở rộ, người kia rất hạnh phúc, rất may mắn. Tả Khinh Hoan không e dè Bắc Dã Thanh Diệp, nàng rất sớm đã nói cho Bắc Dã Thanh Diệp mục tiêu chính trong tương lai, chỉ cần những lúc Tả Khinh Hoan tưởng niệm Tần Vãn Thư đến cực điểm, nàng sẽ miêu tả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-gia-thuong-cau/1360336/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.