Tả Khinh Hoan xuống máy bay, ở một địa phương lạ lẫm, nghe thấy ngôn ngữ xa lạ, Tả Khinh Hoan đột nhiên có cảm giác khủng hoảng, nàng không biết mình đến quốc gia này là đúng hay sai, nàng đứng lẫn trong đám người, nhìn người đến người đi, nhưng không biết nên theo ai.
“Cô là Tả Khinh Hoan?” Một câu nói bằng tiếng Trung vang lên, khiến cho Tả Khinh Hoan theo bản năng xoay người nhìn về phía chủ nhân của giọng nói vừa rồi.
“Tôi là Bắc Dã Thanh Diệp, phụ thân để cho tôi đón cô.” Âm thanh này giống như dòng suối u nhã thấm lòng người nghe, tiếng Trung được phát âm vô cùng chuẩn, ngay cả dáng cười đều cực kỳ điềm tĩnh thanh nhã, đó là khí chất làm cho Tả Khinh Hoan có chút quen thuộc, hoảng hốt trong nhất thời. Bắc Dã Thanh Diệp và hình tượng thời thiếu nữ của Tần Vãn Thư giống như giao thoa với nhau, tuy Tả Khinh Hoan chưa gặp qua Tần Vãn Thư khi còn là thiếu nữ, nhưng Tả Khinh Hoan đột nhiên cảm thấy Tần Vãn Thư khi còn trẻ đại khái chính là bộ dáng như vậy, nghĩ đến Tần Vãn Thư, trong lòng Tả Khinh Hoan lại sinh ra phiền muộn, không biết ở nơi xa nàng có tốt không?
“Cô là Tả Khinh Hoan?” Thiếu nữ thấy Tả Khinh Hoan không có trả lời, lại hỏi một lần nữa, phụ thân nói, nàng là nữ nhi một người bạn của mẫu thân, làm cho mình đối đãi nàng như tỷ tỷ, khi nghe phụ thân nói đến người này, bản thân cực kỳ mong chờ sự xuất hiện của nàng. Không biết vì sao, ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-gia-thuong-cau/1360326/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.