Tả Khinh Hoan đi tới đi lui, chẳng biết vì sao lại về tới địa phương mà mình lớn lên, khi ý thức được thời gian, mới nhớ ra Tả Diễm đã chết.
“Khinh Hoan.” Tiêu Khởi Nam đến đây để xem xét lại căn phòng này, đang tính bán đi phòng trọ vốn trước đây để Tả Diễm ở, đây đều là tài sản của nàng.
Tả Khinh Hoan xoay người, thấy Tiêu Khởi Nam, nàng mặc một chiếc sườn xám đen tuyền, mang theo cảm giác thần bí.
“Tiêu di.” Tả Khinh Hoan gọi Tiêu Khởi Nam một tiếng Tiêu di.
“Đang định gọi điện thoại nói với con, mụ mụ của con còn có vài thứ ở trong tay ta, trước kia vẫn không có cơ hội đưa cho con.” Tiêu Khởi Nam đến xe cầm một chiếc hộp sắt đưa cho Tả Khinh Hoan.
“Cảm ơn, Tiêu di.” Tả Khinh Hoan tiếp nhận hộp sắt, cảm kích nói lời tạ ơn, đối với Tiêu Khởi Nam, trong lòng Tả Khinh Hoan vẫn luôn tồn tại sự cảm kích.
“Có muốn đến chỗ ta ngồi một chút hay không?” Tiêu Khởi Nam hỏi, Tiêu Khởi Nam kinh nghiệm từng trải cực kỳ phong phú, thấy Tả Khinh Hoan bộ dáng thất thần, liền biết hài tử này trong lòng đang có khúc mắc, có lẽ bản thân có thể chỉ điểm cho nàng một hai điều, hài tử này vẫn còn hữu duyên với mình.
“Cũng tốt.” Tả Khinh Hoan gật đầu.
Tiêu Khởi Nam đốt nước nóng, pha một hồ trà, động tác thành thạo không thua gì Tần Vãn Thư, Tả Khinh Hoan bây giờ mới phát hiện Tiêu Khởi Nam cũng là một người tinh thông trà đạo. Trước đây chỉ thấy nàng uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-gia-thuong-cau/1360319/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.