Một lúc sau, hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, giọng kìm nén nói: "Tiểu Đao, ta muốn vào quan trường. Vì oan hồn Tiêu gia, cũng vì những dân chúng lang thang này."
Mong muốn này, thật lớn lao.
Ta nhìn gương mặt gầy gò của hắn, thầm thở dài, chỉ nói: "Được."
Chúng ta lặng lẽ theo nữ nhân đó đến một con hẻm dơ bẩn, hỗn độn, hôi thối.
Khi nàng vào trong, ta ném bọc hành lý trên vai vào trong tường.
Đó là bánh ta mua trong tiệm, còn giấu thêm chút thịt.
Khi rời đi, Tiêu Duyệt hỏi ta: "Tiểu Đao, họ sẽ sống sót chứ?"
Không, họ sẽ nhanh chóng c.h.ế.t thôi.
Không chỉ có nhà họ, mà cả con hẻm bẩn thỉu đó, mùa hè sắp tới sẽ xảy ra dịch bệnh.
Khi đó, quan phủ sẽ cử người phong tỏa cả con hẻm, đợi người bên trong c.h.ế.t hết, rồi phóng hỏa thiêu sạch thi thể, ngăn dịch bệnh lan ra.
Ta nhìn Tiêu Duyệt, đáp: "Sẽ sống, nhất định sẽ sống."
Tiêu Duyệt thở phào, trong đôi mắt u ám cuối cùng cũng lộ ra chút niềm vui.
"Đến Ký Châu rồi, mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi. Khi đó ta sẽ đi học, Tiểu Đao chúng ta hãy định cư ở Ký Châu." Tiêu Duyệt ôm hy vọng nói, "Thúc ấy nhìn ta lớn lên, nhất định sẽ đối xử tốt với chúng ta."
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Nhưng chẳng ai ngờ rằng, suýt nữa ta đã mất nửa cái mạng khi ở Ký Châu.
4
Tề thúc mà Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-cho-nguyet-quang-soi-duong-quan-tu/3623853/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.