Hạ Nghi im lặng bôi thuốc vào vết thương của Khương Duy Minh, cô cố tình không để Khương Duy Minh nhìn thấy biểu cảm hiện tại của mình. Có lẽ trong lòng cô vẫn còn chút giận dữ... 
"Anh nghỉ ngơi đi, em về trước..." 
Khương Duy Minh nhìn về phía Hạ Nghi đang loay hoay cất dụng cụ y tế. Đột nhiên trong lòng lại cảm thấy có điều gì đó không đúng... 
"Hạ Nghi này...em...không muốn nói gì đó với anh hay sao..." 
Duy Minh nắm tay Hạ Nghi kéo về phía mình, khuôn mặt đang thản nhiên dần trở nên hoảng hốt khi thấy cô đang khóc, chỉ im lặng khóc một mình suốt từ nãy đến giờ... 
"Sao...sao em lại khóc chứ...anh xin lỗi...tất cả đều là lỗi của anh...em khóc chính là lỗi của anh..." 
Hạ Nghi đưa tay lau sạch nước mắt, không phải lỗi của anh thì là lỗi của cô chắc. Nhưng vấn đề chính là nhìn vết thương trên khuôn mặt anh thực sự rất đau đớn...cô chỉ là không kìm lòng được mà thôi... 
"Tất cả là lỗi của anh đấy, anh bị người ta đánh thì tại sao lại quát em cơ chứ, tại sao lại muốn chia tay với em...rõ ràng em không làm gì có lỗi với anh mà..." 
Khương Duy Minh tự nhận anh là tên khốn khiếp vì cảm thấy mắc cười trong cái hoàn cảnh này. Bây giờ phải cố gắng vị tiểu thư Phó gia này nguôi giận để tha thứ cho anh mới được... 
"Anh xin lỗi mà, sự việc này sẽ không xảy ra nữa đâu...Phó tiểu thư đừng giận anh nữa nha..." 
Hạ Nghi lườm lườm Khương Duy Minh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-ca-doi-khong-buong-tha-em/2786588/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.