Vân Như mang tâm trạng vui vẻ xen lẫn hồi hộp mang cà phê ấm vừa pha qua phòng của Phó Lập Thành. Tuy lúc trước cô từng pha cà phê cho cha Vân ở nhà, nhưng cảm giác đối diện với người mình thầm mến mộ vẫn rất khác. Cô theo thói quen gõ nhẹ cửa phòng hắn hai cái nhưng không thấy động tĩnh gì. Vân Như dự định gọi tên hắn nhưng chợt nhớ ra lời dặn dò của Phó Lập Thành ban nãy...
"Phó thiếu gia...là em đây ạ..."
Phó Lập Thành vẫn đang tắm rửa bên trong, hiển nhiên sẽ không nghe thấy tiếng gọi nhỏ bên ngoài của Vân Như. Mà cho dù hắn có nghe thấy cũng phải tùy tâm trạng mà quyết định mở cửa hay không...
Phó Lập Thành chạm nhẹ lên bờ môi khi nãy vừa mới hôn Hạ Nghi xong, hắn chính xác là người đã cướp đi nụ hôn đầu tiên của cô. Trong một phút điên cuồng không kiềm chế được lý trí đang sực sôi, hắn đã khiến Hạ Nghi bị tổn thương sâu sắc. Nhưng như vậy cũng tốt, ít ra cô sẽ sợ hãi mà vâng lời hắn...
Từ trước đến nay Phó Lập Thành không có thói quen cưỡng ép bất cứ ai quan hệ với mình, vì điều đó khiến hắn mất hứng. Nhưng sự phản kháng vô lực của Hạ Nghi lại khiến hắn trở nên kích thích, chỉ một cái nhăn mày hay khóc lóc ủy khuất của cô cũng khiến nơi nào đó của hắn chào cờ trướng đau. Huống hồ gì khi nãy môi cô thật sự rất thơm ngọt...
Phó Lập Thành thật sự không muốn dừng lại chỉ vì một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-ca-doi-khong-buong-tha-em/2786584/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.