Hạ Nghi lờ mờ mở mắt khi ánh sáng len lỏi chiếu vào mặt cô, không biết cô đã ngủ ở đây bao lâu rồi mà ngoài trời vẫn còn nắng chói chang. Cô khẽ cựa quậy thân thể định ngồi dậy liền phát hiện hai tay của mình đang bị còn về hai phía giường, trông không khác tội nhân là mấy...
Hạ Nghi quan sát xung quanh căn phòng xa lạ nhưng vô cùng xa hoa đắt tiền, khắp nơi đây đều được điểm thêm vàng để trang trí. Đột nhiên cô nhớ đến việc đi gặp Khương Duy Minh để tiệm bánh ngọt...sau đó cô cảm thấy có gì không đúng định đứng lên đi về...rồi cuối cùng cô xuất hiện tại nơi này...
"Khốn khiếp..."
Khương Duy Minh dám đánh thuốc mê rồi mang cô đến nơi này giam lỏng. Cả đời này cô cũng không tài nào tin được người đoan chính như anh lại đi làm cái chuyện hèn hạ này, vốn tưởng rằng anh đã ghét cô sau khi nhìn thấy cô ở bên Phó Lập Thành. Nhưng không ngờ chấp niệm tình yêu trong anh lại lớn như vậy, hay đơn giản anh chỉ không thích làm người thua cuộc dưới tay của hắn...
Cạch...!
Tiếng mở cửa được người đàn ông nhẹ nhàng đẩy ra, Khương Duy Minh mang một khay thức ăn đã được chuẩn bị sẵn đặt trước mặt của Hạ Nghi. Vẫn là ánh mắt ôn nhu không chút gợn sóng yêu thương nhìn cô...
"Ngủ suốt một ngày có lẽ em đã đói rồi phải không, tôi có mang chút điểm tâm nhẹ để em lót dạ trước khi ăn tối..."
Cái gì suốt một ngày cơ, chẳng lẽ thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-ca-doi-khong-buong-tha-em/2786496/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.