Editor: Linh Ngọc
Thật ra tiền thiếu bố dượng không tính là nhiều, trước đây phần lớn nợ nần, sau khi cha qua đời đã dùng nhà cửa ruộng đất để trả sạch nợ, bố dượng giúp đỡ cũng chỉ là một phần nhỏ.
Xe chen nhau phía trước đã bắt đầu di chuyển, Mục Thanh vừa khởi động xe vừa tiếp tục hỏi cô, "Mỗi tháng em phải trả cho bố dượng bao nhiêu?"
"Ba nghìn."
"Vậy còn khoảng gần ba năm."
Cái này còn cần anh nói? An Dịch liếc mắt nhẹ.
"Tôi nhớ lần trước em nói ông nội ở viện dưỡng lão, cái này cũng em bỏ tiền ra sao? Khoảng bao nhiêu?
"Đại ca, sao anh hỏi nhiều vấn đề vậy?" An Dịch có chút không kiên nhẫn, cho dù là ai khi bị người khác đào bới chuyện riêng tư đều khó chịu, hơn nữa còn thảo luận chuyện không vui của người khác.
Gương mặt Mục Thanh hiện rõ ánh đèn thấp thoáng lúc sáng lúc tối bên ngoài, giọng điệu anh thản nhiên, "Hiếu kỳ thôi mà, thế nào, không thể nói sao? Rất bí mật à?"
Đây là chuyện bí mật sao?!
An Dịch cảm thấy mình bắt đầu có chút ghét người này, cô mím môi quyết định duy trì sự im lặng. Mục Thanh không nghe được tiếng nói, anh nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, thấy gương mặt xinh đẹp của cô gái này trầm xuống nhìn thẳng về phía trước, tất nhiên là đang không vui rồi. Anh cười nhạo một tiếng, giơ tay xoa nhẹ mái tóc ngắn của cô, phát hiện sợi tóc rất mềm, trơn bóng, xúc cảm rất tốt, lập túc vuốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-anh-duoc-binh-an-vui-ve/2953131/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.