Ban đêm của Hàng Châu mát mẻ hơn Giang Thành, Tiểu Hàng thích đi theo ông nội, một mình Mạnh Thịnh Nam không ngủ được, chạy tới phòng bà ngoại ngủ cùng bà. Bà ngoại đã 72 tuổi nhưng tai vẫn thính, mắt vẫn sáng, tài thuê hoa không ai có thể so được, không chịu rảnh rỗi ngồi một chỗ. Trên giường trong phòng, bà ngoại vừa thêu hoa vừa nói chuyện với cô.
Mạnh Thịnh Nam ngồi cạnh trêu con mèo con.
"Kiếp sau con cũng muốn làm mèo."
Bà ngoại cười. "Muốn ngày nào cũng thoải mái như nó đúng không?"
"Ăn rồi ngủ, dậy rồi ăn, tự do tự tại."
Bà ngoại cười thành tiếng. "Nhìn con lười kìa."
Cô cười vui vẻ.
"Qua năm nay là 25 rồi, bây giờ mẹ con còn thúc dục không?"
Mạnh Thịnh Nam lắc đầu cười.
"Có người mình thích?" Bà ngoại cười híp mắt hỏi.
Cô im lặng, chốc lát sau lại gật đầu.
"Mới gọi cho người đó?"
Mạnh Thịnh Nam chớp mắt. "Sao cái gì bà cũng biết ạ?"
Bà ngoại nhướn mày. "Nhìn ánh mắt của con là bà hiểu được."
Sau đó hai người đi ngủ, tắt đèn đi, có ánh trăng len qua cửa sổ vào phòng phòng, cả phòng đột nhiên ấm áp. Bà ngoại không ngủ, nói vài chuyện trước kia với cô, cô yên lặng lắng nge, bên chân là con mèo nhỏ.
Một lát sau, bà ngoại hỏi. "Nam Nam, đứa bé kia làm gì?"
Mạnh Thịnh Nam hơi ngừng lại.
"Bà ngoại."
"Sao?"
Mạnh Thịnh Nam. "Nếu anh ấy không có gì thì sao?"
Bà ngoại cười. "Bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-anh-cuoi-khi-dang-do-tai-hoa/2455614/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.