Thịnh Điển và Mạnh Tân không nói gì lại càng khiến cô khó chịu hơn, Chu Ninh Trì gọi điện thoại cho cô cổ vũ cô không được từ bỏ, mỗi tối Giang Tấn còn gửi một cái mặt cười trêu chọc cô. Tối 30, Thích Kiều phá lệ không đi chơi với Tống Gia Thụ, ở nhà chơi với cô. Mạnh Thịnh Nam ngồi ở trong phòng, đọc sách nghe nhạc, nghe đi nghe lại bài Bằng Hữu của Châu Kiện Hoa, lời hát ấy vừa cất lên đã làm người ta muốn khóc.
Khang Khái hay tới nhà nói chuyện với Mạnh Tân, còn hỏi chuyện học hành của cô.
Cô tạm thời không viết lách nữa, Khang Khái hỏi tại sao.
Mạnh Thịnh Nam nói. "Mẹ em muốn em thi đỗ Bắc Đại giống anh."
Khang Khái cười.
Có một lần cô tới thư viện đọc sách bị Khang Khái bắt tại trận, anh hỏi cô.
"Không phải không viết nữa sao?"
Mạnh Thịnh Nam nói. "Nhưng sách vẫn phải đọc, phải mở mang kiến thức."
"Mai anh về Bắc Kinh." Khang Khái nói.
Nói xong còn đưa cho cô vài quyển sách.
"Cho em?"
"Ừ, quà mừng năm mới."
Mạnh Thịnh Nam giương mắt: "Đám Lý Hoàn cũng có sao?"
"Không, hai em không giống nhau."
Mạnh Thịnh Nam nhận sách, cười. "Anh đứng giữa chắc mệt lắm."
"Sao?"
Mạnh Thịnh Nam không nói gì, Khang Khái vẫn là Khang Khái, cô vẫn là Mạnh Thịnh Nam, bây giờ đã lớn cả rồi. Trong thư viện, Khang Khái hỏi, cô trả lời.
"Nam Nam?"
"Vâng?"
"Thích viết thì không được từ bỏ, chuyện viết lách không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguyen-anh-cuoi-khi-dang-do-tai-hoa/2455549/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.