Chương trước
Chương sau
Sau lớp đọc sách buổi sáng là lớp kiếm thuật. Cũng giống như các môn sinh khác, Lam Cảnh Nghi đang ở sân tập kiếm so chiêu với người ta.

"Hù! Nhìn kiếm nè ——" đâm lên, chém xuống, đều bị tránh được trong gang tấc, hai chiêu không trúng, ngược lại suýt bị một cú xoay người quét ngang. "Ai da, Tư Truy, ngươi để ta đánh một cái coi, đều là kiếm cùn, bị chém một cái cũng sẽ không chết."

Trong lúc nói chuyện, lại bị hoá giải mấy chiêu.

"Tỉnh táo một chút đi, còn có tâm tư nói chuyện, căn bản ngươi chưa dốc hết toàn lực ——" lời còn chưa dứt đã hóa thành một tiếng hô nhỏ. Lam Cảnh Nghi nhân lúc cậu phân tâm, đâm tới một kiếm. Đỡ không kịp, Tư Truy lập tức lui về phía sau để tránh.

"Ngươi đánh lén!"

"Nhưng vốn là đang luyện tập mà." Cảnh Nghi đắc ý nói, nhờ cướp được khoảng trống này, bấm quyết triệu thanh kiếm treo lơ lửng trên không, mũi chân nhón một cái phi thân lên. "Xem 'chiêu lạc nhạn' ta mới phát minh!" Vạt áo tung bay, trái lại thực sự có vài phần ưu nhã của chim sa xuống đồi cát.

Tư Truy tập trung chuẩn bị tiếp chiêu. Lam Cảnh Nghi ở trên không trung xoay người một cái, nhưng vào khoảnh khắc thanh kiếm vốn sẽ rơi xuống, rõ ràng khựng lại một chút. Cơ hội thoáng vụt qua, Tư Truy không chút do dự giành lại thế tấn công, trong chớp mắt, công thủ đổi vị trí.

"Chỉ hào nhoáng bên ngoài. Chiêu thức này của ngươi có chỗ nào là lạc nhạn đâu, rõ ràng là gà bị đánh tơi tả." Tư Truy nhìn Cảnh Nghi chật vật bò dậy khỏi mặt đất, nhịn không được trêu ghẹo.

Ngoài dự đoán của mọi người, Cảnh Nghi thế mà không cãi lại, kiếm cũng không thèm nhặt, ngơ ngác đi hai bước đến một nơi nào đó, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm.

Chẳng qua thua một chiêu, cũng không thể nào bị dọa thành cái dạng này chứ. Lam Tư Truy nghi hoặc, cũng nhìn theo phương hướng kia, lại chỉ nhìn thấy một mảng rừng cành lá xum xuê, nhìn qua cũng không có gì khác thường. Cậu đang chuẩn bị mở miệng hỏi, thì nhìn thấy một thân cây khả nghi lắc lư hai cái, một thân ảnh màu trắng bay vọt ra, tiện đà biến mất ở một tán cây khác.

"Ngươi thấy rõ không?" Lam Cảnh Nghi mặt dại ra hỏi.

"Thấy rõ." Lam Tư Truy cũng mặt dại ra mà trả lời.

Lam Khải Nhân đi tìm "Hàm Quang Quân" không thấy, ngược lại để bọn chúng tìm được rồi. Không đợi bọn chúng nghĩ xong đối sách, một loạt tiếng động sột sột soạt soạt nhanh chóng tới gần, bóng trắng hạ xuống, ở gần trước mắt hai người.

"Hàm Quang Quân" lảo đảo đứng lên, một tay nâng niu vài quả trứng chim, tay kia xách theo một vò rượu nhỏ sẫm màu, cả người giống như lăn lộn một vòng giữa vùng rừng núi vậy, mạt ngạch xiêu vẹo, bùn đất và lá khô dính đầy quần áo.

"Cảnh Nghi? Tư Truy?" Hắn cười hắc hắc, lên tiếng chào hỏi hai đứa, nhưng lại chào hỏi hoàn toàn ngược hai đứa, "Vân Thâm Bất Tri Xứ, không có, gà rừng, nhưng mà, có trứng chim."

Ngay lập tức trời đất quay cuồng.

"'Vong Cơ'!" Một tiếng kêu lớn bên ngoài sân tập kiếm truyền đến, người tới không phải ai khác, chính là Lam Khải Nhân.

"Hàm Quang Quân" quay đầu lại vừa nhìn thấy, đã giống như bị hoảng sợ mà che ngực lại, đưa tất cả số trứng chim trong lòng ngực cho Lam Cảnh Nghi: "Cho ngươi!" Khom lưng nhanh chóng nhặt lên một thanh kiếm ở trên mặt đất.

"Đừng nhúc nhích!"

"Hàm Quang Quân" che lỗ tai lại, lảo đảo lắc lư mà ngự kiếm bay lên. Nhưng kiếm cùn dùng cho luyện tập không thích hợp để phi hành, lên cao tới nóc nhà thì bắt đầu run lên kịch liệt. Hắn nghi hoặc cúi đầu nhìn nhìn, ngay sau đó lộ ra một vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, đề khí, nhảy lên, trước khi thanhkiếm cùn rơi xuống đất, đã nhẹ nhàng đáp xuống nóc nhà gần nhất.

"Mau xuống đây!"

"Không xuống." Làm như giận dỗi, "Hàm Quang Quân" ngồi xuống trên nóc nhà, ôm vò rượu nhỏ lại uống một ngụm, "Nếu ta xuống, ngươi nhất định sẽ, phạt ta, đứng tấn."

"Hàm Quang Quân" không nghe lời Lam Khải Nhân, ngự thanh kiếm cùn bay lên đã làm cho một đám sợ ngây người, lời này vừa nói ra, càng dẫn tới toàn bộ người trên sân tập kiếm đều ngẩng mặt nhìn hắn chằm chằm, nghẹn họng nhìn trân trối, hoàn toàn quên mất chuyện mình đang làm.

"Ngươi xuống đây, ta đảm bảo không phạt ngươi đứng tấn." Lam Khải Nhân tức giận đến mức mặt cũng sắp tái đi rồi, một lòng chỉ muốn nhanh chóng mang cái tên gia hoả làm mất mặt xấu hổ này đi. Nhưng lúc này "Lam Vong Cơ" ỷ vào vị trí chiếm ưu thế của mình, thế mà lại bắt đầu cò kè mặc cả với ông.

"Không phạt đứng tấn...... Vậy đứng thủ thì sao?"

"Không phạt."

"Bao cát thì sao?"

"Cũng không phạt!"

"Thật sự?"

"Thật sự." Lam Khải Nhân nghiến răng nghiến lợi.

"Hàm Quang Quân" nhíu mày lại, rất nghiêm túc suy nghĩ, sau đó, kiên định lắc đầu, gằn từng chữ một nói: "Ta, không, tin."

Mất hết kiên nhẫn, Lam Khải Nhân quay đầu lại cả giận nói: "Đánh hắn lôi xuống cho ta!"

Sửng sốt một thời gian rất lâu, mới có người nhớ ra tuân theo mệnh lệnh. Hàm Quang Quân là ai chứ? Môn sinh đắc ý của Lam Khải Nhân, chẳng bao lâu đã được xưng là "Lam thị Song Bích", sau khitrưởng thành, cho dù phóng mắt khắp tiên môn bách gia, cũng rất ít người có thể vượt trội hơn. Nhưng bây giờ trước mặt nhiều người như vậy, "Hàm Quang Quân" mở miệng chống đối Lam Khải Nhân, Lam Khải Nhân hùng hổ muốn đánh y! Đây là mặt trời mọc từ hướng Tây? Hay là trên trời rơi xuống cơn mưa đỏ?

Bọn tiểu bối tất nhiên là không dám hành động liều lĩnh, mấy tên môn sinh lớn tuổi phụ trách dạy đánhkiếm khổ sở đứng ra, nói "Đắc tội", căng da đầu, phóng người nhảy lên mái hiên.

Thấy có người đột kích, "Hàm Quang Quân" lập tức đứng dậy, nhanh nhẹn hoàn toàn không giống một người uống say. "A a a, nhiều người bắt nạt ít người hả," hắn hô to gọi nhỏ, né trái tránh phải lách ra khỏi vòng vây, trong tay còn rất trân quý mà che chở cho vò rượu kia, "Nhưng các ngươi, người nhiều, cũng không bắt được ta, hì hì."

Mọi việc đúng như lời hắn nói. Mỗi khi nhìn thấy sắp sửa bắt được hắn, "Hàm Quang Quân" luôn có thể khéo léo tìm được một khe hở, từ một chỗ trên nóc nhà phi đến một chỗ khác, thân pháp linh hoạt tựa như một con chim trắng. Càng lúc càng nhiều người tham gia bao vây, mái ngói bể vỡ loảng xoảng, nhưng đều bị vờn vòng quanh, không ai có thể đến gần người hắn.

"Bắt không được đúng không, hắc hắc, đã nói rồi, còn không tin." "Hàm Quang Quân" một mình xách theo vò rượu vượt nóc băng tường, thỉnh thoảng còn dừng lại uống một ngụm, tuy rằng dưới chân vẫnhơi lảo đảo, nhưng lại có một vẻ phóng túng tiêu sái khác: "Chơi vui, chơi thật vui, Cô Tô càng ngày càng chơi vui, ha ha......"

Lam Tư Truy Lam Cảnh Nghi trợn mắt há hốc mồm nhìn cuộc chiến truy đuổi trên nóc nhà gà bay chó sủa này.

"Điên rồi, thế giới này điên rồi." Lam Cảnh Nghi nghẹn cả buổi sáng rốt cuộc đã nói ra được.

Lúc này đây, Lam Tư Truy cũng có cảm giác giống như vậy.

May mà thời gian hỗn chiến không kéo quá dài, cứu tinh rất nhanh đã tới rồi. Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ vốn đang tìm kiếm Ngụy Vô Tiện ở nơi khác, nghe thấy có người tới báo, lập tức chạy tớiđây.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ, nhưng khi nhìn thấy "Lam Vong Cơ" này nhảy lên nhảy xuống trên nóc nhà, trầm ổn như Lam Hi Thần cũng sinh ra một loại cảm giác muốn che mắt lại. Hắn quay đầu nhìn nhìn, Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc nhìn "chính mình" đang vui đùa ầm ĩ trên mái hiên, cảm xúc ổn định, thật đáng mừng.

"Trạch Vu Quân! Ngụy tiền bối!" Rốt cuộc có người phát hiện ra bọn họ.

Mọi người ngây như phỗng quan sát cuộc chiến đua nhau bừng tỉnh lại, rào rạt vây quanh hai người chật như nêm cối.

"Cuối cùng Trạch Vu Quân đã tới!"

"Hàm Quang Quân đây là làm sao vậy?"

"Làm sao bây giờ Lão Tổ!"

Một nửa số người còn ở lại trên mặt đất đều tiến đến bên cạnh bọn họ, người thì sợ hãi, người thì lo lắng, người thì khiếp đảm, thậm chí còn có cả người mang vẻ mặt hưng phấn...... Đủ loại biểu tình khác nhau.

Đám người hỗn loạn cũng khiến cho người nọ trên mái nhà chú ý. "Hàm Quang Quân" nghe tiếng động nhìn xuống phía dưới, ánh mắt tuy có chút mê man, nhưng rõ ràng nhận ra hai người, vui mừng ra mặt.

"Ủa? Liễm Phương Tôn?" Hắn cười gật đầu chào hỏi Lam Hi Thần, lấy lại bình tĩnh, cao hứng phấn chấn mà vẫy tay với người bên cạnh huynh ấy: "Lam Trạm, ngươi cũng tới rồi."

Mọi người cạn lời. Ngay cả vài môn sinh Lam thị ở gần đó chuẩn bị xông lên bắt hắn cũng lảo đảo một cái, suýt nữa rơi xuống dưới.

"Hàm Quang Quân" đã say đến mức ngay cả chính mình là ai cũng không nhớ rõ sao......

"Ngụy Vô Tiện" lại thản nhiên chấp nhận, còn đi tới hai bước về phía trước, đáp: "Lại đây."

Ai ngờ, một câu này lại có tác dụng kỳ diệu.

"Hàm Quang Quân" thả vò rượu vẫn luôn ôm chặt kia, lắc lư đi về hướng "Ngụy Vô Tiện", cái vò nhỏ tròn trịa tuỳ ý lăn xuống theo mái ngói nhanh như chớp, "Xoảng" một tiếng rớt trên mặt đất cũng không quay đầu lại. Làm như rốt cuộc men say đã dâng lên, hắn đi hai bước về phía trước, dừng lại, một lát, lại đi tiếp, rốt cuộc khi đi đến bên mép, lại nhìn xuống người nọ ở bên dưới cười ngây ngô một tiếng, thân mình nghiêng đi, rớt thẳng tắp xuống.

"Coi chừng —" vài người đồng loạt kêu sợ hãi.

Những người cách gần nhất đều tiến lên giúp đỡ, nhưng không có ai hành động nhanh bằng "Ngụy Vô Tiện".

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ thấy y dùng sức đạp một cái lên vách tường, bay lên trên không, đỡ được "Lam Vong Cơ" ở lưng chừng. Nhưng sức lực bay lên dù mạnh mẽ thế nào cũng không thể vượt qua được lực rơi xuống đột ngột của một người lớn còn sống, hai bóng người dừng lại một tích tắc giữa không trung, rồi cùng nhau rơi xuống.

"Ngụy Vô Tiện" ôm chặt "Hàm Quang Quân", điều chỉnh thân hình, xoay người rơi xuống, khi chạm đất khi không thể không nương theo bậc thang lùi về sau mấy chục bước mới hết chấn động. Tuy vậy, phiến đá đầu tiên bị y đạp trúng vẫn nứt toác ra.

"Nguy hiểm thật!"

"Quá kích thích!"

"Thân thủ của Di Lăng lão tổ thật tốt!"

Cảnh Nghi và Tư Truy vẫn cứ chưa hết kinh hồn, nhưng các thiếu niên khác đã bắt đầu hoan hô.

Sắc mặt Lam Khải Nhân không tốt. "Chuyện hôm nay, dừng ở đây, cấm lén lút thảo luận, càng cấm kểra với người ngoài. Hi Thần, ngươi đưa —" ông dừng lại một chút, nhìn lướt qua"Lam Vong Cơ" vẫnnằm trong lòng "Ngụy Vô Tiện" không nhúc nhích, giống như nghẹn ở cổ họng, "— 'Vong Cơ' về tĩnh thất, kêu hắn đóng cửa ăn năn, trong một tháng không cho phép ra ngoài." Lời này gần như là ông rít qua kẽ răng mà nói ra.

Lam Hi Thần vâng dạ, trái tim treo cao rốt cuộc đã rơi xuống. Hắn cúi người, chuẩn bị kiểm tra một chút xem Ngụy Vô Tiện có bị gì khác thường nữa không, nhưng phát hiện người này dựa vào lòng ngực Lam Vong Cơ, vậy mà ngủ rồi.

Lam Hi Thần: "......"

Cho dù nói như thế nào, một màn khôi hài cuối cùng cũng kết thúc. Lam Vong Cơ đi thu xếp cho Nguỵ Vô Tiện say đến bất tỉnh nhân sự không nhắc tới. Lam Hi Thần thì trở lại Hàn Thất, nhấc bút viết thư.

Người trên sân tập kiếm dần dần giải tán, chỉ còn lại Lam Tư truy và Lam Cảnh Nghi còn đứng ở đó, giống như mọc rễ ngay tại chỗ vậy.

"Tư Truy, mấy thứ này làm sao bây giờ a." Cảnh Nghi lúng ta lúng túng nói. Trong lòng ngực cậu còn ôm một đống quả dại và trứng chim.

Lam Tư Truy cũng có chút đau đầu. Chuyện không thể tưởng tượng hôm nay quá nhiều, đầu óc thật sự không thể tiêu hóa. "Trước, trước hết đưa đến Tĩnh Thất đi, không chừng Hàm Quang Quân tỉnh lại, vẫn muốn."

- -----

Ba ngày sau, Giang tông chủ đang ở Vân Mộng Liên Hoa Ổ huấn luyện tu sĩ thì nhận được một bức mật thư gửi đến từ Cô Tô.

Tuy rằng Giang thị và Lam thị không có qua lại, nhưng Giang Trừng thấy thư cũng vẫn miễn cưỡng lấy ra đọc, đọc một hồi, đã bùng nổ một trận cười lớn không thể kềm chế, làm kinh động cả đàn chim bay lên:

"Ngụy Vô Tiện, ngươi cũng có ngày hôm nay ——"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.