Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Các đồng đội đều nghiêm túc nhìn chằm chằm Lý Tấu Tinh. Viền mắt Tế Du ửng đỏ, thương tiếc nàng công chúa người cá bị nỗi thống khổ như đi trên mũi đao và nỗi buồn bị hoàng tử lãng quên dày vò, hai người Cố Vấn Thành và Lăng Niên đoán trước được kết cục câu chuyện sẽ không có hậu nên không lên tiếng, nhìn Hi Nam rơi nước mắt nước mũi đầy mặt.
"Mụ phù thủy nói, chỉ cần công chúa giết chết hoàng tử, để máu của hắn chảy lên đùi nàng thì nàng có thể lấy lại đuôi cá trở về biển khơi," Lý Tấu Tinh khuấy động không khí, "Các cậu đoán xem nàng sẽ làm gì?"
Mấy người Cố Vấn Thành giả bộ suy nghĩ.
Bọn họ đoán được lựa chọn của công chúa người cá, nhưng lại không muốn chính miệng nói ra.
Bên cạnh bỗng xen vào một giọng nói rụt rè dò hỏi, "Nàng sẽ giết hoàng tử sao?"
Bi ba bi bô, là giọng trẻ con.
Mấy người đắm chìm trong câu chuyện lúc này mới phục hồi tinh thần, nhìn về phía âm thanh truyền đến ——
Mười mấy người cá với phong cách khác nhau vây quanh bọn họ, hoặc xa hoặc gần nổi trên mặt biển xanh lam, con mắt đỏ hoe tủi thân nhìn sang họ.
Người cá nói chen vào đáng yêu như búp bê, tóc xoăn dài, đầu đội vòng bện từ rong biển, trong đôi mắt thật to vẫn còn mang nước mắt, là một em bé người cá sáng chói. Bé người cá này nói không sõi tiếng đế quốc lắm, muốn khóc lắm nhưng lại kiềm chế không khóc: "Anh ơi, anh làm cho nàng quay về nhà có được không?"
Đáng yêu!
Đáng yêu chết mất thôi!
Lý Tấu Tinh thế mới biết mình lại là một kẻ thích mấy thứ đáng yêu, rõ ràng người cá không có lông xù nhưng lòng bàn tay anh lại ngứa ngáy muốn vò vò xoa xoa.
Anh ho khan vài tiếng tránh cho mình như tên biến thái. Mười mấy người cá mong đợi nhìn anh, từ vành mắt có thể nhận ra mấy người cá đa sầu đa cảm này rõ ràng đã khóc một hồi.
"Công chúa người cá không chọn giết chết hoàng tử," bây giờ Lý Tấu Tinh cảm thấy mình chọn nhầm truyện để kể rồi, không nên kể câu chuyện bi kịch này làm cho bé đáng yêu đau buồn, "Ngày hôm sau lúc ánh bình minh ló dạng, trên boong thuyền nàng tiên cá biến thành bọt biển..."
"Oa!" Người cá bé nhỏ đau khổ khóc.
"Huhu..." Mười mấy người cá trưởng thành cũng nghẹn ngào khóc theo.
"Quá đáng thương," Hi Nam cũng cùng khóc, "Huhuhu!"
Đau đầu.
Lý Tấu Tinh xoa đầu, nhìn nước mắt của người cá từng giọt từng giọt rơi trên mặt nước, tự hỏi liệu nó có thể biến thành ngọc trai hay không.
Nhưng mà bé người cá trắng trẻo non nớt khóc thực sự rất đáng thương, con mắt đỏ ngầu, mũi thổi ra bong bóng nước, thậm chí còn bắt đầu nấc lên.
Những người cá trưởng thành khác đều đang tự lau nước mắt mình nên không an ủi nó được.
Cố Vấn Thành Lăng Niên Tế Du nhìn Lý Tấu Tinh đầy khiển trách, ánh mắt kia giống như đang nhìn một tên khốn nạn tội ác tày trời.
Thiếu điều chỉ vào anh mà nói rằng, Lý Tấu Tinh, họa cậu gây ra thì cậu tự đi mà giải quyết!
Lòng Lý Tấu Tinh mặc niệm, xin lỗi lão An (*),kiên trì bất chấp, "Trước khi công chúa người cá sắp biến mất thì phù thủy xuất hiện từ trong làn nước, bà ta phẫn nộ ném con dao găm trong tay công chúa đi, đút thuốc giải cho nàng, sau đó người cá xinh đẹp quay về đại dương, sống hạnh phúc bên phù thủy..."
(*) Tên tiếng Trung Andersen tác giả truyện Nàng tiên cá là 安德森 – An Đức Sâm
Giọng anh càng ngày càng nhỏ, cảm giác chột dạ càng lúc càng lớn.
Tiếng khóc nấc của bé con người cá bị kẹt trong cuống họng, mơ màng nhìn anh, trong đôi mắt thật to tràn nước mắt chứa đầy nghi ngờ, như đang không hiểu vì sao lại có kết cục như vậy.
Đồng đội: Ánh nhìn chết chóc.
Trong thời khắc mấu chốt, Lý Tấu Tinh đột nhiên nhanh trí, nhớ tới Bách Đồng.
"...Hóa ra mụ phù thủy này lại là hoàng tử của vương quốc bên cạnh," vẻ mặt Lý Tấu Tinh đầy tự tin, rất có cảm giác tin tưởng, "Hắn bị mẹ kế ác độc nguyền rủa biến thành phù thủy xấu xí, chỉ khi gặp được người yêu thật lòng mới có thể biến về thành hoàng tử anh tuấn."
Mụ phù thủy ác độc dưới đáy biển thế mà lại là một vị hoàng tử anh tuấn!
Bé con người cá với người cá trưởng thành trợn mắt lên: "...Wow!"
Bug rất nhiều, nhưng cuối cùng vẫn ổn.
Lý Tấu Tinh lại tạ lỗi trong lòng lần nữa, xin lỗi lão An.
Lăng Niên ghét bỏ liếc mắt nhìn Lý Tấu Tinh, câu truyện cổ tích lúc trước với câu truyện bị bẻ ngoặt lúc sau chẳng ăn nhập gì cả, hoàn toàn không có cái gọi là vẻ đẹp bi kịch.
Thế nhưng...hắn ghi lại hình ảnh với câu truyện cổ tích, lặng lẽ đăng lên mạng tinh cầu.
Nhưng hắn thích kết cục này.
Cố Vấn Thành nhìn hắn nở nụ cười, "Lăng Niên, cậu thật là biệt nữu (*) đáng yêu."
(*) biệt nữu: mấy bạn hay đọc truyện chắc biết từ này ha, đại ý là trong ngoài bất nhất, nghĩ một đằng làm một nẻo á
Trong chớp mắt Lăng Niên bỗng nhăn nhó, "Cậu học cái phong cách này của Lý Tấu Tinh khi nào đấy?"
Động một chút là khen người khác đáng yêu.
Lúc mấy người cá được làm hài lòng chào tạm biệt đã đưa cho bọn họ rất nhiều sản vật dưới đáy biển, mấy hải sản tươi sống này vẫn còn đang nhỏ nước. Điều đáng ngạc nhiên là có một con cá dài được bọc trong khoảng năm mươi viên đá, những thứ này đều là quà tặng của người cá.
Nhiệm vụ của trường học được hoàn thành một cách dễ dàng như vậy làm bọn họ có chút lo sợ không dám tin, vừa ôm hải sản được tặng vừa khách khí, "Nhiều quá nên chúng tôi rất ngại."
Mười mấy người cá nghiêng đầu nhìn bọn họ, không biết những nhân loại này ngại ngùng cái gì.
Bé con người cá níu kéo không tha, "Anh ơi, lần sau gặp lại anh phải kể cho chúng em nghe chuyện về anh phù thủy nha!"
Mắt nhóc sáng lấp lánh, cực kỳ mong đợi câu chuyện về anh phù thủy.
Vừa bị nguyền rủa vừa bị đuổi đến sống ở nơi âm u dưới đáy biển mà anh phù thủy vẫn lợi hại như vậy, thực sự quá là thần kỳ!
Công chúa người cá cũng rất lợi hại!
Lý Tấu Tinh chột dạ gật gật đầu.
Sau khi tạm biệt bọn họ không vội rời khỏi sao Hải Bạch mà quyết định sẽ khởi hành sau khi ăn xong. Mấy ngày liền phải uống dịch dinh dưỡng nên giờ nhìn mớ hải sản tươi sống này làm bọn họ thèm nhỏ dãi, sau một hồi bận rộn chuẩn bị thì dụng cụ đã đầy đủ, đặt ngay ngắn trước mặt Cố Vấn Thành.
Tiếp đó là làm nũng, "Vấn Thành, muốn ăn đồ nướng."
Trước giờ Cố Vấn Thành chưa từng tốt tính như vậy, hắn nhận nguyên liệu bọn họ đã chế biến, nhìn dụng cụ được Lăng Niên dùng bình năng lượng dự trữ làm nóng, cảm thấy chính mình đã thay đổi rất nhiều.
Xưa nay hắn chưa từng tiếp xúc thân thiết với người khác như vậy.
Cố Vấn Thành không cần đồng đội hay bạn bè, cũng không có ai có tư cách trở thành đồng đội của hắn. Hắn chưa từng cảm thấy cô đơn, hắn hưởng thụ sự mạnh mẽ và cô độc của mình. Nhưng bây giờ, không biết có phải do chưa khôi phục sức mạnh hay không, hay là do cảnh đẹp như trong truyện cổ tích của sao Hải Bạch, làm cho sự lạnh lùng cứng rắn kia của hắn bắt đầu suy yếu dần.
Cố Vấn Thành xa cách trước kia đã trở nên giống một con người hơn.
Lý Tấu Tinh điều khiển tinh thần lực nhỏ bé cắt đi vỏ ngoài cứng chắc của hải sản, lộ ra thịt mềm hấp dẫn bên trong. Chờ Cố Vấn Thành lấy lại tinh thần thì anh đã xử lý xong rất nhiều, chất thành một ngọn núi nhỏ trước mặt hắn.
Cố Vấn Thành thấy thế bèn nở nụ cười, "Ăn nhiều tới vậy à, ham ăn."
Lý Tấu Tinh lộ ra hàm răng trắng, đè cổ họng giả giọng, "Người ta còn đang trong thời kỳ phát triển, Vấn Thành."
Anh di ngón tay ướt nhẹp bám đầy mùi tanh hải sản về phía mặt Cố Vấn Thành, làm thành thủ thế lan hoa chỉ quyến rũ, "Khẩu vị người ta nặng, cho nhiều gia vị chút nha."
Thủ thế lan hoa chỉ:

Cố Vấn Thành vội nhảy về sau một cái, không chịu nổi mà nổi da gà hết cả lên, "Đừng như vậy, xấu."
Sau đó hắn lại nở nụ cười, cười càng ngày càng to, nghiêng đầu che mặt đi, trên gương mặt trắng nõn là biểu tình rung động lòng người.
Sẽ cười to, sẽ nghiêng đầu đi không cho anh nhìn thấy nụ cười của hắn, sẽ đùa giỡn với đồng đội...
Lý Tấu Tinh nghĩ thầm, thật là quá đáng yêu.
"Cười trộm!"
Lăng Niên bên cạnh nhắm ngay vào Cố Vấn Thành, thừa dịp hắn chưa phản ứng kịp chụp lại vẻ mặt kinh ngạc của hắn, khóe miệng khẽ nhếch, ảnh dìm.
Tế Du liếc mắt nhìn quang não của hắn, "Cho tôi một tấm."
Ảnh dìm của Cố Vấn Thành không nhiều, cái tên này lớn lên mà không có khuyết điểm gì, bất kể góc độ hay hành động của hắn đều chỉ là một chữ đẹp.
Quả thực so với Lý Tấu Tinh còn làm người ta ghen tị hơn.
——Dù sao thì Lý Tấu Tinh cũng rất dễ chụp được ảnh dìm.
Hải sản tươi đặt cạnh bên bình dự trữ năng lượng. Lăng Niên chỉnh sửa lại thiết bị một tí, năng lượng chuyển thành nhiệt năng, tỏa ra hơi nóng như một ngọn lửa khiến không khí vặn vẹo.
Cùng một loại gia vị nhưng từ tay Cố Vấn Thành vẫy ra lại cảm thấy ngon hơn so với người khác, trong mắt đám thiếu niên đội Mộng Chi này bàn tay Cố Vấn Thành đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ gọi là "bàn tay bếp trưởng". Trong lúc Cố Vấn Thành bận bịu không ngơi tay những người khác bèn ngồi xổm thành một vòng tròn nhìn chằm chằm bàn tay của hắn mà chảy nước miếng.
"Nhìn thật ngon." Người bên cạnh đụng đụng Lý Tấu Tinh, nuốt nước miếng.
"Ừm," Lý Tấu Tinh đụng trở lại, cũng nhìn chằm chằm tay hắn, "Ngon."
Nhìn bọn họ nhiệt tình như vậy Cố Vấn Thành cũng không định bắt nạt, nghiêm túc hoàn thành bữa tiệc nướng dã ngoại này.
Mùi hương bay về phía biển, để phòng ngừa mấy người cá vừa mới đi quay lại giành đồ ăn mà bọn họ ăn như hùm đổ đó, càn quét hết mớ hải sản vừa mới ra lò.
"Ngon quá."
Quá cảm động, "Cậu quá tuyệt vời!"
Người cá rất hào phóng, tặng họ rất nhiều hải sản không có ở có tinh cầu khác. Trong đó nhiều nhất là loại cá dài màu trắng không có xương, thịt cá màu trắng, chất thịt tươi ngon, vừa cắn xuống một miếng là có thể cảm nhận được độ mềm mại mọng nước, vừa vào miệng đã tan, ngon đến mức bọn họ muốn nuốt luôn đầu lưỡi của mình.
Dù cho ở sao Hải Bạch cũng không dễ bắt được loài cá này, người cá thật sự rất hào phóng.
Đồ ăn tuy nhiều nhưng vẫn không đủ năm người này no bụng, sau đó vẫn phải dùng dịch dinh dưỡng để thỏa mãn con sâu ham ăn của bọn họ. Ăn uống no say rồi nằm vật lên mặt cát, lớp cát mềm mịn làm bọn họ có cảm giác mình đang nằm trên mặt biển.
Qua một ngày nghỉ ngơi, cuối cùng Cố Vấn Thành cũng có thể điều khiển một chút tinh thần lực. NK-03 khiến tinh thần lực của hắn khác hẳn với người thường, sau khi tia tinh thần lực nhỏ bé này khôi phục thì tốc độ đã vượt qua Lý Tấu Tinh, càng ngày càng nhanh, sắp sửa trở về nguyên trạng mạnh mẽ ban đầu.
Mãi khi cả tinh cầu bị bóng tối bao phủ bọn họ mới ngồi dậy, không thôi lưu luyến nhìn nơi bọn họ nô đùa nửa ngày qua, leo lên phi hành khí.
"Chúng ta sẽ còn quay lại," các thiếu niên vẫy tay về phía bãi cát và đại dương đã không thấy tăm hơi người cá đâu, "Bye bye."
Khoang cửa đóng lại, Lăng Niên ngồi ở vị trí lái, nhập mục tiêu đích đến là sao Thác Bang.
Dường như biết bọn họ phải đi, hoặc là ngửi thấy mùi thơm từ trên bờ truyền đến, mấy người cá đã đi rồi quay trở lại. Trong đó có bé con người cá đáng yêu kia, lồng ngực ôm một vỏ ốc biển xinh đẹp, vội vã giơ lên ra hiệu với bọn họ.
Năm người trên phi hành khí không rõ, Lý Tấu Tinh ngồi ở phía ngoài cùng, anh mở cửa khoang ra, đi đến cạnh biển, "Muốn nói gì với mấy anh hả?"
Chiếc cằm trắng mịn của người cá nhỏ hơi hếch lên một chút, đôi mắt trong veo như mặt biển rộng, bé đưa ốc biển cho Lý Tấu Tinh, "Tặng anh."
"Sao lại tặng anh?" Lý Tấu Tinh nhìn bé con đáng yêu như thế thì nhịn không được xoa nhẹ mái tóc xoăn như rong biển của nhóc, "Vì anh đẹp trai nhất hả?"
Bé người cá hưởng thụ híp mắt, "Vậy thì lần sau anh có thể kể chuyện cổ tích cho em nghe nha ~"
Lý Tấu Tinh còn chưa kịp hỏi rõ thì người cá nhỏ đã nhảy vào trong biển, đuôi cá vẫy một cái, chạy trốn ra thật xa.
Lý Tấu Tinh chỉ có thể cầm ốc biển bước lên phi hành khí. Ốc biển nhìn thì giống như một tảng băng nhưng sờ lên lại mát mẻ như ngọc, tinh xảo như đồ món đồ mỹ nghệ.
Mọi người trên phi hành khí ngạc nhiên không thôi, lòng mềm nhũn, cho rằng đây là một nhạc cụ xinh đẹp của sao Hải Bạch.
Phi thuyền khởi động, nhanh chóng đưa bọn họ rời khỏi tinh cầu xinh đẹp này. Bọn họ báo cáo tiến độ nhiệm vụ lên mạng nhiệm vụ trường, nhấn vào nút quay về, điền vào chỗ số lượng viên đá ở nguồn nước sao Hải Bạch là 50.
Nhiệm vụ hoàn thành vượt mức quả thực là việc cực kỳ phấn khích, mấy người cùng nhau tán gẫu, kiên trì hỏi xin ID mạng của Bách Đồng từ Lý Tấu Tinh.
Lý Tấu Tinh, "Chờ tới trường học sẽ cho các cậu."
Đang trên đường về rồi đấy thôi, sao trong đầu vẫn còn trêu ghẹo con gái nhà người ta vậy chứ.
"Vậy cậu kể chuyện tiếp đi," Hi Nam chịu không được buồn chán, "Kể tiếp một chuyện khác."
Ngay cả Cố Vấn Thành cũng có chút mong đợi nhìn anh.
Lý Tấu Tinh cười híp cả mắt, "Được."
Anh nhìn vũ trụ ngoài cửa sổ, nghĩ xem rốt cuộc nên kể cho bọn họ nghe chuyện gì. Năm giác quan được tinh thần lực tăng cường cảm nhận được xa xa đang có phi thuyền bay nhanh tới.
Chiếc phi thuyền có kí hiệu hình đầu lâu màu đỏ mạnh mẽ xông vào tầm mắt.
Đội cướp vũ trụ Đầu Lâu Đỏ.
... Đm!
Lý Tấu Tinh nhìn về phía Tế Du, cảm thấy đau đầu.
Đơn giản? Hai ngày là có thể trở về?
... Anh biết.
Chỉ hy vọng cái bàn tay vàng chết tiệt kia đừng tới quấy rối!
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tác giả: Trên phi thuyền cướp vũ trụ.
Nhiều cướp vũ trụ nhìn chằm chằm Lý Tấu Tinh: "Wow, nhóc con này có thiên phú làm cướp vũ trụ, tui muốn hắn làm đàn em của tui!"
"Không không không, hắn phải làm đàn em của tui!"
"Các người dám giành người với ta?!"
Lý Tấu Tinh: ( ̄ー ̄)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.