Chương trước
Chương sau
Edit by NAI HỒNG TÀ RĂM

Beta: ngo quynh

———————

Tịch Cảnh:”Tôi..đau quá.. đau___”

Thấy mọi người đều chạy tới, hốc mắt cậu đỏ hoe, nước mắt lưng tròng*.

<<*Nước mắt lưng tròng:muốn khóc nhưng nước mắt chưa chảy ra ngoài>>

Vương Viên:”Hồi nãy Phương Hằng thét to lắm, đừng nói là Tạ Minh ở cách vách cũng....”

“Cậu ta không sao.” Doãn Đông từ phòng Tạ Minh đi qua, thấy được vết xanh tím trên cổ Tịch Cảnh.

Ông dừng ở ngoài một chút, Tịch Cảnh đã chết?

Xác chết thật sự sẽ có cử chỉ và biểu cảm sống động như vậy?

Doãn Đông chôn sự hoảng hốt xuống đáy lòng, ông chậm rãi đến trước mặt Tịch Cảnh.

Tịch Cảnh sống hay chết, thử kiểm tra một chút sẽ biết ngay thôi.

Cúi đầu nhìn vết bầm trên cổ Tịch Cảnh, đều là dấu ngón tay. Làn da nhợt nhạt thiếu sức sống.

Tịch Cảnh:”Chú không tin? Nhưng cơ thể tôi không có độ ấm.”

Cậu giơ bàn tay lên để Doãn Đông xác nhận.

Doãn Đông do dự một chút, sau đó nắm chặt cổ tay người đối diện.

Cổ tay đúng là rất lạnh, lạnh đến mức kinh dị, ngón tay Doãn Đông cẩn thận bắt mạch, hửm, mạch vẫn đập bình thường.

Doãn Đông:”Cậu chưa chết.”

Người chơi không chỉ thấy được Tịch Cảnh, mà quan trọng là cậu vẫn còn nguyên vẹn đứng trước mặt mọi người, đứng dưới ánh mặt trời mà không e ngại.

Cho nên Tịch Cảnh là người sống.

Doãn Đông:”Nếu vẫn ổn thì đi ra ngoài ăn cơm, về sau đừng có đùa giỡn kiểu này nữa.

Ông nghiêm túc nhắc nhở, rồi đi ra ngoài, Tịch Cảnh đứng trong phòng sờ sờ cổ.

“Khưa khưa khưa.” Tịch Cảnh vui sướng, ý cười lan đến đáy mắt.

Bên này, người chơi khác đều nhìn cậu bằng ánh mắt phán xét*.

<<*Chỗ này mình không biết tả sao mọi người nhìn hình ở trên là hiểu>>

Chu Mai xin thuốc đã trở lại, cô tìm được quản gia, thuận lợi ôm hòm thuốc lên lầu.

Tuy cách không xa mấy, nhưng Chu Mai vẫn không dám chậm trễ.

Vọt vô phòng Tạ Minh, trên mặt đất toàn máu, nếu ai đó nhìn sơ qua, có lẽ sẽ tưởng đây là hiện trường giết người rồi hét toáng lên mất.

Doãn Đông:” Tôi sẽ băng bó, mọi người xuống ăn cơm đi.”

Doãn Đông cầm hòm thuốc nghĩ, băng bó vết thương chỉ cần một người là được, nhiều người lộn xộn.

Cổ Tịch Cảnh từ từ sẽ bớt, cầm máu cho Tạ Minh quan trọng hơn.

Mà sáu người nghe Doãn Đông nói vậy, cũng không giành giật gì, ngủ cả đêm đói sắp ói luôn rồi.

Tuy rằng xảy ra chút chuyện, nhưng hên là không có ai chết.

—————

Tịch Cảnh dẫn đầu đi trước, bộ dạng bình tĩnh, hoàn toàn nhìn không ra cậu từng bị bóp cổ.

“…… Cậu không phải là tự bóp đấy chứ?” Phương Hằng đi song song với Tịch Cảnh, liếc qua cổ cậu.

Nhìn kỹ thì tự bóp sẽ không để lại dấu vết như vậy. Hay đan chéo cánh tay rồi bóp?

Phương Hằng nghĩ đến cảnh tượng kia, lại kết hợp với nụ cười tủm tỉm luôn treo trên mặt người bên cạnh, cậu ta rùng mình một cái.

“Không phải, là quỷ.” Tịch Cảnh cười như không cười nói.

Phương Hằng:“Quỷ?”

Hai nữ sinh đi sau nghe được, Chu Mai liền thay đổi sắc mặt.

Cho nên thứ đêm qua cô nhìn thấy, không phải ác mộng? Là sự thật?

“Chu Mai, Chu Mai?” Vương Viên gọi Chu Mai hai tiếng, cô mới lấy lại tinh thần.

“Sao sắc mặt cậu khó coi như vậy?” Vương Viên lôi kéo tay Chu Mai nói, bởi vì đều là nữ sinh, hai người đương nhiên sẽ thân hơn so với những người khác một chút.

Chu Mai:” H,hình như tối qua..tớ cũng thấy……”

“Quỷ hả?” Tịch Cảnh quay đầu hỏi.

Chu Mai nhìn đôi mắt đào hoa hưng phấn, sáng như sao, cô cứ tưởng mình nhìn lầm rồi.

Gật gật đầu, Chu Mai nói: “Ặc___đúng vậy.”

“Quỷ? Chẳng lẽ mấy người đều gặp được, bọn này thì không à? Vô lí hết sức!” Trần Kỳ là người theo chủ nghĩa vô thần, anh ta không tin quỷ ma.

Chu Mai:”Gì mà vô lí, chúng ta ở trong trò chơi này, không phải là bằng chứng tốt nhất rồi à?”

Bọn họ còn chưa hiểu gì đã bị cuốn vào trò chơi ác mộng. Phải thông quan mới có thể sống tiếp.

Bắt buộc ở ngôi nhà ẩm ướt âm lãnh này ba ngày. Tối mai tham gia xong sự kiện minh hôn mới có thể rời đi.

Minh hôn?

Chỉ nghe hai chữ đơn giản thế thôi, mà đáy lòng Vương Viên đã căng thẳng đứng ngồi không yên.

Cổng sắt gắt gao đóng chặt, bọn họ đi tìm quản gia, nhưng ông ta nói bản thân cũng không có chìa khóa, chỉ cần chờ minh hôn kết thúc, cửa phòng mỗi người sẽ mở ra, khách khứa ai muốn tham gia tiệc cưới thì cứ đi.

Nếu thích nơi này, có thể ở lại cả đời cũng được.

Lời vừa nói ra dọa Vương Viện sợ xanh mặt.

Hiện tại, Tịch Cảnh và Chu Mai đều gặp được quỷ, có nghĩa là tối nay, quỷ sẽ lại xuất hiện.

Nghĩ đến đây, Vương Viên tự nhiên không rét mà run.

Giống như một trận khí lạnh từ lòng bàn chân lan lên trên mặt, lạnh đến nổi hàm răng va vào nhau “lập cập”, da cầm biểu bì nổi toàn thân. Cô vội ôm cánh tay chà chà.

Chu Mai:”Nếu thật sự có thứ kia, vậy Tạ Minh chẳng phải___?”

Ban đêm tự nhiên té ngã, còn đập vỡ ót, nhìn lượng máu chảy ra đã thấy khiếp vía.

“Xin cậu đó Chu Mai, đừng có nói nữa.” Vương Viên gần như là cầu xin nói.

Cô sợ nhất là ma quỷ.

Vương Viên cắn môi, dù có ánh mặt trời bảo hộ nhưng cô cảm thấy giống như có thứ gì đó đáng sợ đang ẩn nấp trong bóng tối nhìn chằm chằm bọn họ.

Vương Viêm vội dựa gần Chu Mai, toàn thân run rẩy sợ hãi.

Chu Mai tưởng cổ muốn nói cái gì nhưng nhìn bộ dạng này, chậc chậc, cô hiểu mà.

Mọi người tiếp tục đi, Chu Mai liếc mắt một cái chú ý tới cái cổ thon dài của Tịch Cảnh, nhìn vết bầm mà lạnh hết sống lưng.

Nhóm người nói chuyện rôm rã, Nghiêm Nhung đi cuối cùng, rõ ràng hắn lớn lên to cao, ngoại hình và khuôn mặt đẹp trai nhất nhóm, Tịch Cảnh cũng đẹp nhưng mà là xinh đẹp, ôn nhu chứ không phải kiểu lạnh lùng ngầu ngầu.

Nghiêm Nhung vác theo khuôn mặt như thế theo sau người chơi, nhưng kỳ quái chính là cảm giác tồn tại của hắn thấp cực kì.

Tịch Cảnh hơi nghiêng đầu nhìn thoáng qua Nghiêm Nhung, trong lòng nhất thời nổi tò mò, người này vẫn luôn đi ở cuối sao?

————

Mọi người tới nhà ăn. Quản gia đã chờ sẵn bên trong.

Quản gia:”Có người bị thương rất nghiêm trọng sao?”

Giọng nói rõ ràng là quan tâm, nhưng khóe miệng hơi cong, trong ánh mắt tối tăm giống như không phải tò mò, mà là đang muốn nói, chỉ bị thương thôi à sao còn chưa chết đi?

Trần Kỳ:”Cái ót đập đất, máu chảy rất nhiều.”

“Thế hả? Vậy mọi người cứ ngồi xuống ăn cơm trước đã.” Quản gia gật đầu, mời người chơi vào bàn.

Mọi người kéo ghế ngồi xuống.

“Đây là gì thế?” Bỗng nhiên, Chu Mai cầm đũa gắp một vật lên.

Năm đôi mắt ngó qua, đó là một viên đường đỏ được gói giấy cẩn thận. Vừa nãy rời đi, rõ ràng không có viên kẹo mừng này.

Vương Viên:”Chỗ tớ cũng có.”

Trần Kỳ:”Ai cũng có.”

Tịch Cảnh cũng cúi đầu nhìn. Trên bàn có tám viên kẹo mừng, bọn họ mỗi người đều có một viên.

Trần Kỳ:”Quản gia, là ông phát hả?”

Quản gia:”Vâng, ngày mai cử hành hôn lễ, trước tiên cần chuẩn bị kẹo mừng cho khách.”

Trần Kỳ:”Chỉ có một viên? Không phải nên phát một bọc nhỏ sao?”

Một viên làm gì đủ.

Quản gia:”Ngài muốn nhiều hơn?”

Lão nhìn chằm chằm Trần Kỳ, mắt nổi sát ý, khóe miệng vặn vẹo kéo đến mang tai, Trần Kỳ thiếu chút nữa quăng luôn viên kẹo.

Trần Kỳ:”Không, không cần nữa haha, một viên là đủ rồi.”

Trần Kỳ đột nhiên có loại dự cảm, nếu thật sự phát thêm, sẽ xảy ra hậu quả đáng sợ a.

“Mời mọi người dùng cơm.” Quản gia mỉm cười, không làm phiền khách dùng cơm, xoay người rời đi.

“Tịch Cảnh, từ từ, anh……” Chu Mai còn chưa dứt lời, Tịch Cảnh đã mở giấy gói, cho kẹo vào miệng.

Một viên kẹo cứng vị trái cây, Tịch Cảnh nhai hai cái liền nuốt xuống.

Nhìn biểu cảm khiếp sợ trên mặt người chơi khác, Tịch Cảnh tò mò chớp chớp mắt: “Các người không ăn à? Ngon mà, ngọt lắm.”

Một bàn người tôi nhìn anh anh nhìn tôi, Tịch Cảnh bị gì vậy trời, cậu ta khác hoàn toàn với hôm qua luôn, như thay tính đổi nết vậy.

Khuôn mặt kia quá mức xinh đẹp, không biết tại sao, khiến cho người ta bắt đầu u mê đến khó tin, cảm thấy trong mắt Tịch Cảnh tràn ngập sắc xuân phong tình*, người nhìn vào dường như sẽ bị câu hồn đi mất.

<<*Phong tình: lẳng lơ>>

Trần Kỳ và Phương Hằng chạy đi gọi nhóm Tạ Minh, còn nữ sinh thì ngây người ngồi tại chỗ.

Nghiêm Nhung cúi đầu ăn cơm nghĩ, người này giống như từ đầu đến cuối vẫn luôn bình tĩnh, có lẽ là mình lo xa, bỗng nhiên bị kéo vô trò chơi ác mộng, tính cách thay đổi là bình thường, hắn không nên nghi ngờ Tịch Cảnh.

Bên trong nhà ăn rộng lớn, mọi người đều cúi đầu im lặng ăn cơm, Trần Kỳ ngẩng đầu nhìn nhìn mọi người, vẻ mặt muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn chọn ngậm miệng.

—————

Trong phòng ngủ, Doãn Đông băng bó đơn giản cho Tạ Minh, chuẩn bị đi ăn cơm.

Doãn Đông:”Nếu không thì tôi đem cơm lên phòng cho cậu?”

Tạ Minh gật đầu nằm xuống giường, tay bỏ vào trong chăn ngoài ý muốn đụng phải thứ gì đó.

Lấy vật cứng ra để trước mặt, Tạ Minh nghiêm túc chớp chớp mắt.

“Keng keng keng____” Sau khi thấy rõ, ngón tay run run, vật cứng rơi xuống đất, âm thanh trong trẻo vang xa.

Tạ Minh bắt đầu sợ hãi lên, nâng mi mắt nhìn cửa, liền nhìn thấy chộ then bị gãy.

Doãn Đông thấy có gì đó rơi xuống, khom lưng nhặt lên.

Doãn Đông:”Đây là?”

Tạ Minh:”Là then cửa”

Doãn Đông:”Cậu vặn gãy á? Mạnh thật đấy!”

Tạ Minh:” Tôi, ừm...ngày hôm qua tôi.....”

Tạ Minh mở miệng ậm ừ nửa ngày, sợ hãi giống như có một bàn tay vô hình bóp lấy cổ, ngăn cậu ta lên tiếng.

Doãn Đông kỳ quái mà nhìn về phía Tạ Minh:”Cậu hôm qua làm sao?”

Tạ Minh cười khổ liên tục lắc đầu, nhưng vừa chuyển động đầu, liền cảm thấy trời đất quay cuồng.

“Vẫn là nằm xuống nghỉ ngơi đi, ta đi lấy cơm cho cậu.” Doãn Đông tới gần ấn bả vai Tạ Minh xuống giường.

“Không, tôi không ngủ!” Tạ Minh chợt lên cơn.

Cậu ta vội gỡ tay Doãn Đông, xốc chăn đi xuống giường.

Cơ thể mất thăng bằng, ngã quỵ xuống, đầu gối đập vào sàn phát ra tiếng vang nặng nề, Doãn Đông lập tức dìu Tạ Minh nhưng cậu tránh đi, nghiêng ngã lảo đảo chạy ra khỏi phòng.

Tạ Minh:”Tôi không ngủ, có quỷ..quỷ, có quỷ, có quỷ……”

Doãn Đông đi ra. Trong tay còn cầm cái then cửa.

Nhìn Tạ Minh kinh hoảng, cúi đầu quan sát vật trong tay, lại kết hợp với nơi quỷ dị này, Doãn Đông liền tin lời Tạ Minh nói.

“Được, vậy đi nhà ăn.”

Doãn Đông nắm chặt tay, Tạ Minh tinh thần yếu ớt, ông không hỏi dư thừa, đi nhà ăn nhập hội với mọi người trước đã chuyện khác tính sau.

———

Giờ cơm đã bắt đầu, nhưng bọn họ cứ chậm chạp dường như đang đợi nhóm Doãn Đông.

Khi thấy Doãn Đông và Tạ Minh đi chung, Trần Kỳ nhíu mày, Tạ Minh đi đứng không xong, nên ở trong phòng nghỉ ngơi mới đúng.

Tạ Minh kéo ghế ta, động tác có chút chậm chạp cứng đờ.

Trần Kỳ:”Cậu ta....”

So với lúc chưa băng bó nhìn còn thê thảm hơn.

Doãn Đông khẽ lắc đầu, ánh mắt ra hiệu Trần Kỳ tạm thời đừng hỏi gì cả.

Đột nhiên, quản gia từ bên ngoài tiến vào.

Quản gia:”Đúng rồi, thiếu chút nữa quên nói với mọi người một chuyện. Đêm mai, khách khứa tham gia đều phải đưa thiệp cưới.”

Trần Kỳ:”Thiệp cưới? Hôm qua lúc chúng tôi tiến vào, không phải ông nên đưa liền sao?”

Hiện tại mới yêu cầu, Trần Kỳ cảm thấy bất an.

Quản gia:”Đã cho mọi người rồi.”

Doãn Đông:”Khi nào?”

Sao bọn họ không nhớ có chuyện này.

Quản gia:”Có thể là mọi người quên mất, đêm qua lão đã đặt thiệp mời trong phòng mỗi người, không ai thấy hết sao?”

“Không có a.” Vương Viên ngơ ngác lắc đầu.

Quản gia:”Thật ra trong vườn thường xuyên có mèo hoang lui tới, chúng còn đặc biệt thích thiệp cưới, đôi khi sẽ lén ngậm mang đi nơi khác giấu, mọi người tìm thử xem sao. Không có thiệp, không thể tham gia hôn lễ.”

“Không thể tham gia sẽ thế nào? Có thể ra khỏi đây không?” Phương Hằng vui mừng hỏi.

“Đúng vậy, có thể đi ra ngoài a.” Quản gia mỉm cười gật đầu, nhưng phối hợp khuôn mặt trắng bệch căng cứng kia, phải nói là sợ bay hồn.

Quản gia ung dung thong thả rời đi, bước chân không tiếng động.

Tay Phương Hằng đặt trên bàn chậm rãi nắm lại:”Thật sự có thể bình an mà rời khỏi đây?”

Quy tắc trò chơi là sống sót trong ba ngày, thuận lợi vượt qua ba ngày mới được tính thông quan.

Khi cả đám tiến vào cái ngôi nhà cũ kĩ, xuất hiện âm thanh điện tử lạnh băng phổ cập quy tắc cho người chơi.

Hiện tại quản gia nói có thể rời đi.

Doãn Đông thấy có gì đó không ổn.

Nói không chừng sau khi rời khỏi đây, chờ đợi bọn họ chính là tử vong.

“Cậu có thể thử không tìm thiệp cưới.” Trần Kỳ nhìn chằm chằm Phương Hằng.

Phương Hằng nắm chặt tay, mặt đanh lại.

Doãn Đông:”Chia thành hai nhóm, ba người ở lại, năm người đi tìm thiệp cưới. Tôi...”

Ông tự chỉ mình, sau đó nói: “Tạ Minh bị thương, cậu ta sẽ ở cùng hai nữ sinh……”

“Cháu cũng đi tìm, để Vương Viên ở lại thôi ạ.” Chu Mai không nghĩ sẽ ngồi đợi, ban đêm cô đã tận mắt thấy quỷ, nếu muốn sống, phải cố gắng thôi.

“Thêm tôi nữa, tôi sẽ đến phòng mọi người tìm thử.” Phương Hằng hơi nâng tay.

“Được, cứ như vậy đi.” Doãn Đông nhìn một vòng, tầm mắt dừng lại cuối bàn, nhìn chằm chằm đối phương vài giây.

“Nghiêm Nhung?” Doãn Đông không hiểu sao cảm thấy cái tên này quá xa lạ

Nghiêm Nhung hơi gật đầu, môi mỏng nhấp nhấp, mặt không cảm xúc, xương quai hàm rõ ràng.

“Hình như cậu không thích nói chuyện lắm.” Doãn Đông đối với Nghiêm Nhung chỉ cảm thấy xa lạ, hắn ngồi ở chỗ này, dường như không hoà hợp với người chơi.

Hắn quá bình tĩnh, khuôn mặt lạnh lùng không khác tượng điêu khắc là bao.

Doãn Đông:”Nếu có phát hiện cái gì dị thường, hy vọng cậu có thể báo cho chung tôi biết càng sớm càng tốt.”

“Được.” Nghiêm Nhung tích chữ như vàng.

Tịch Cảnh bên tay trái bỗng nhiên nhìn chằm chằm hắn.

Nghiêm Nhung ngoái đầu nhìn qua, đôi mắt không hề dao động, làm cho Tịch Cảnh cảm thấy quen thuộc đến lạ.

Tịch Cảnh:”Anh với vị mà tôi thấy hôm qua…… có chút giống nha~Ngũ quan thì bỏ qua, nhưng vóc dáng và khí chất đều cực kì hoàn mỹ luôn á.”

Tịch Cảnh cười hì hì*, mắt đào hoa lại tràn ngập sắc xuân, lóng lánh như mặt hồ.

Chắc là gặp ảo giác rồi, hắn vậy mà thấy tình yêu nồng thắm không gì có chứa đựng từ đôi mắt kia.

<<*Cười hì hì: mím chặt môi và cười, hơi sẽ bị đẩy ra từ mũi, trông hiền lành, tỏ ra thích thú, đang thẹn thùng e thẹn.>>

———————

NAI: Chú Doãn nhắc nhở và chăm sóc mấy đứa loi choi coi có khác gì ông nội đang trông coi đàn báo không. 🤷🏼‍♀️🤷🏼‍♀️
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.