Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33
Chương sau
Edit: Nhọ Beta: Kiều Mạch "Có lẽ là không có." Bạch Tiểu Ảnh nói xong ngượng ngùng cười một cái. Vẻ mặt Thi Mẫn thống khổ như vậy. Cô kỳ thật cũng không chịu được. Bạch Tiểu Ảnh không phải là người quá mức cực đoan. Sau khi gặp lại Chung Thiên, cô cũng từng nhiều lần nhớ lại bản thân trong giai đoạn ấy dây dưa với hai con người này rốt cuộc là đang sắm vai nhân vật nào, có tạo thành bóng ma đối với hai thiếu niên này không? Cô mê luyến sự ôn nhu của Chung Thiên, hơn nữa còn mưu toan dùng thân thể bá chiếm sự ôn nhu ấy. Lúc ấy cô kỳ thật đã không thật sự sợ hãi Thi Mẫn sẽ nói ra quan hệ của cô với Chung Thiên. Bởi vì quá mệt mỏi, sự ôn nhu của Chung Thiên đã bị cô làm biến mất rồi, trong tuyệt vọng cô lại leo lên Thi Mẫn. Lúc bắt đầu cô cũng không tính toán phát triển lâu dài cùng Thi Mẫn, chỉ là anh thể hiện còn ôn nhu hơn cả hắn, cô nhịn không được cũng từ từ trầm luân. Đến khi tỉnh ngộ thì đã không còn kịp rồi. "Bạch Tiểu Ảnh. Em lợi hại. Em thắng. Em là cái đồ ăn trộm." Thi Mẫn bị vẻ mặt vân đạm phong khinh cùng ngữ khí dửng dưng của cô gái nhỏ đánh bại hoàn toàn, còn điên cuồng cắn nuốt lý trí vốn đã ít ỏi của anh. Ánh mắt anh hung ác lại triền miên nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Ảnh, giống như một con sư tử đang lên kế hoạch làm cách nào nuốt trọn con mồi. Bạch Tiểu Ảnh nhẹ nhàng nhíu mày, lý trí nói, "Muốn làm không? BCS ở nhà đã hết rồi. Nếu làm thì phải ra cửa hàng tiện lợi mua." Thi Mẫn không nghĩ có thể nghe được những từ ngữ kích thích đến thần kinh anh từ miệng nhỏ xinh đẹp kia, anh đứng dậy chặn ngang bế Bạch Tiểu Ảnh lên ném tới giường lớn, ngay sau đó cúi người đè cô dưới thân, vội vàng ngăn chặn môi cô gái. Anh không muốn nghe đến những lời đau lòng ấy. Bạch Tiểu Ảnh càng tỏ vẻ không sao cả thì anh càng đau lòng. Đau lòng cô vô tư, càng đau lòng bản thân mình không thể nề hà. Anh không biết làm thế nào mới có thể đánh vỡ được lá chắn của Bạch Tiểu Ảnh. Anh chỉ là cảm thấy mình đau lòng cực kỳ. Bạch Tiểu Ảnh bị anh hôn đến thở hồng hộc, dù là như thế cũng không quên khống chế quyền chủ động. Cô nhẹ nhàng thở dốc, sau đó mở miệng trêu chọc, "Ngô... Kỹ thuật hôn vẫn tốt như thế." Thi Mẫn thấy cô cười nhưng nơi khoé mắt lại có vài phần tâm tư cùng đùa giỡn, chỉ cảm thấy lòng thêm buồn, anh không đành lòng duỗi tay che lại hai mắt cô, bởi vì đau lòng nên thanh âm có chút đứt quãng, "Bạch Tiểu Ảnh, em đừng làm như thế với anh. Đừng tự đạp hư bản thân có được không." Bạch Tiểu Ảnh nghe ngữ khí anh không giấu được đau lòng, tâm cũng hung hăng run lên một chút. Thi Mẫn trước nay đều rất khí phách hăng hái, từ khi nào lại trở nên yếu ớt như vậy? Một lúc sau cô mới giấu đi tâm tư đùa giỡn, nghiêm túc mở miệng khuyên nhủ, "Thi Mẫn. Hiện tại tôi sống rất tốt. Anh tìm bạn gái khác đi." "Anh chỉ cần em." Anh rầu rĩ trả lời. Nhưng mà bởi vì giận Bạch Tiểu Ảnh vẫn luôn muốn đẩy mình cho người khác, anh liền in lên xương quai xanh trắng nõn kia dấu ấn của chính mình cho hả giận. Bạch Tiểu Ảnh duỗi tay xoa xoa đầu anh, như là trấn an một con chó lớn, thở dài chuyển đề tài, "Không còn sớm, nếu không làm thì đi ngủ." "Anh tắm giúp em." Thi Mẫn nói xong lập tức tỉnh táo. Anh đứng dậy bế Bạch Tiểu Ảnh đi đến phòng tắm. Lúc mới vào cửa anh đã thăm dò rõ ràng kết cấu căn phòng. Bạch Tiểu Ảnh có chút mất tự nhiên đẩy ra, "Anh trước đi. Nơi này không chứa nổi hai người." "Rất lớn. Cùng nhau tắm đi. Em thẹn thùng?" "Đừng quậy. Tôi đi rửa mặt. Anh tắm rửa trước đi. Dùng khăn tắm này." Phòng thuê của Bạch Tiểu Ảnh có một phòng tắm rất nhỏ, hơn nữa chỉ có một vòi sen. Hai người đứng chung căn bản không thể tắm đàng hoàng được. Ngại quan hệ gay gắt của Thi Mẫn với Chung Thiên, Bạch Tiểu Ảnh liền để khăn tắm của mình cho Thi Mẫn mượn, còn mình dùng khăn của Chung Thiên. Thi Mẫn không tình nguyện nhận khăn tắm, lại nhịn không được hít thật sâu trong chốc lát, là mùi của Bạch Tiểu Ảnh, lúc này anh mới thoả hiệp. "Anh gầy." Lúc Thi Mẫn đi ra, thân dưới chỉ quấn một cái khăn tắm, dáng người lộ rõ. Bạch Tiểu Ảnh không chút nào che giấu ánh mắt bản thân. Tuy rằng anh gầy, nhưng vẫn có cơ bắp, so với lúc trước còn rắn chắc hơn. Thi Mẫn vứt cái mi nhãn đến cô, "Mỗi ngày đều nhớ em thì có thể không gầy sao?" Bạch Tiểu Ảnh có chút cạn lời cầm áo ngủ cùng khăn tắm của mình đi vào phòng tắm. Lúc cô tắm xong, Thi Mẫn đã sấy khô tóc. Bởi vì tóc dài rất khó xử lý, Bạch Tiểu Ảnh hai ngày mới gội một lần, bởi vì hôm qua mới gội nên không nay liền không làm, cho nên không cần sấy tóc. Thi Mẫn thấy Bạch Tiểu Ảnh tóc cũng không gội, áo ngủ cũng thay rồi, không khỏi có chút thất vọng. Đến tóc cũng không gội, Bạch Tiểu Ảnh xem anh là anh em tốt hả? "Ngủ đi." Bạch Tiểu Ảnh không biết sự rối rắm của anh, trực tiếp xốc chăn lên giường nằm nghiêng lại. Thi Mẫn không có cách nào khác, lấy quần lót mới từ hành lý mặc vào, nghẹn khuất lên giường nằm, từ sau lưng ôm lấy Bạch Tiểu Ảnh. Thi Mẫn giống như một đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn, quấn lấy Bạch Tiểu Ảnh chờ mong đáp án mà mình muốn, trong bóng tối, anh trầm thấp hỏi, "Bạch Tiểu Ảnh, nửa năm qua em có nhớ đến anh không?" "Ngẫu nhiên sẽ nhớ..... trả lại tiền cho anh." Bạch Tiểu Ảnh nhắm mắt nhẹ giọng trả lời. Cô nghĩ đến mấy ngày hôm trước Chung Thiên cũng ở vị trí này, dùng tư thế này ôm mình. Đột nhiên cô cảm thấy bản thân đúng là một tra nữ. "Lừa gạt anh cũng được. Nói em nhớ anh đi." Thi Mẫn dùng sức ôm chặt cô, thanh âm nghe có chút thương tâm. "Tôi sẽ không nói dối." Bạch Tiểu Ảnh mở to mắt nhìn một mảnh tối tăm trước mắt, mở miệng nói, "Chừng nào thì anh về?" "Vừa mới gặp mặt liền muốn đuổi anh đi? Anh không về. Ở lại đây làm công với em." Thi Mẫn nói có chút giận dỗi, còn gặm một ngụm trên vai cô, "Em vội vã đuổi anh đi như thế có phải là vì Chung Thiên sắp về hay không. Anh liền không đi. Hắn về muốn ở thì ngủ dưới sàn nhà." "Nơi hươu nói vượn cái gì. Không còn sớm, ngủ đi." Bạch Tiểu Ảnh nghe anh giận dỗi nói liền cảm thấy buồn cười. Gặp lại lần này Thi Mẫn trước mặt cô trở nên ấu trĩ rất nhiều. Anh không có lúc nào là không thể hiện ra mình đang ghen, kèm theo miệng lưỡi trơn tru. Điều này làm cho Bạch Tiểu Ảnh cảm thấy có chút không chân thật. Nhưng mà tóm lại Thi Mẫn không học ở đây, ở cũng không được bao lâu. Cô chỉ cần coi anh như một người bạn cũ tiếp đãi là được. Chung quy cũng không phải người chung hướng. —— Thi Mẫn: Em không yêu anh, khóc chít chít??? —— Bạch Tiểu Ảnh:...(mặt vô cảm đưa khăn giấy) ??? Con gái gặp người mình thích sẽ gội đầu (tuỳ từng người) (~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~ Ấn ⭐️ để ủng hộ Nhọ nha~ Lâu quá nên mọi người quên Nhọ luôn rồi...huhu...
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33
Chương sau