Chương trước
Chương sau
Edit: Nhọ
Bạch Tiểu Ảnh không muốn so đo lung tung rối loạn về chuyện này với hắn. Dục vọng Chung Thiên là do cô mà nổi lên, thời gian còn sớm, cô hỗ trợ hắn xử lý một chút cũng không làm chậm trễ thời gian đi ngủ. Cô cũng không phải là người keo kiệt, tình nguyện giúp hắn.
Vì thế Bạch Tiểu Ảnh mở miệng hỏi, "Không làm sẽ khó chịu lắm sao?"
"Có một chút."
Chung Thiên nói xong càng ôm cô chặt hơn, đầu chôn ở cổ cô hít một hơi thật sâu. Hạ thân cũng không chịu được cọ cọ mông cô. Rõ ràng là rất muốn làm, còn giả bộ là quân tử.
"Tôi dùng tay giúp anh."
Bạch Tiểu Ảnh trở mình, thuần thục mà móc ra dục vọng lửa nóng kia, nhẹ vuốt ve. Lúc trước cô cũng đã từng dùng tay giúp Chung Thiên làm, nhưng mà đa số đều là dùng tay làm dạo đầu thôi.
"Cảm ơn."
Ở góc độ của Chung Thiên không thấy rõ được toàn mặt Bạch Tiểu Ảnh, bọ họ đang ở tư thế nằm, hắn cũng không nhìn tới được cặp tay nhỏ nhắn đang nắm dục vọng của mình như thế nào, chỉ có thể thấy được đôi môi mím chặt của cô gái nhỏ.
Bạch Tiểu Ảnh thật sự cũng chỉ là đơn thuần giúp đỡ mà thôi, tay nhỏ nắm côn th*t vuốt ve qua lại. Chung Thiên cấm dục đã được hơn nửa năm, lần cuối cùng làm vẫn là khi Bạch Tiểu Ảnh uống say xem hắn thành Thi Mẫn kia. Hắn điên cuồng khát vọng thân thể này, khát vọng Bạch Tiểu Ảnh kêu tên hắn xin hắn đi vào.
"Anh muốn sờ em."
Chung Thiên cuối cùng vẫn không nhịn được, bàn tay to cách áo ngủ nhẹ nhàng xoa hai con thỏ trắng tròn trước ngực Bạch Tiểu Ảnh.
Lúc ngủ Bạch Tiểu Ảnh không có thói quen mặc nội y, chỉ khi nào Chung Thiên ngủ lại mới mặc, cho nên lúc này Chung Thiên chạm đến liền đụng đến một tầng áo lót mềm mại.
"Ở đây không có bao."
"Anh sẽ không bắn vào."
Bạch Tiểu Ảnh không trực tiếp từ chối thì chính là đồng ý rồi. Chung Thiên nghe vậy liền mừng như điên, Bạch Tiểu Ảnh có lẽ còn thích hắn hơn cả hắn nghĩ.
Bạch Tiểu Ảnh nhìn đồng hồ, "Tôi muốn ngủ trước 10 giờ."
"Được."
Chung Thiên một bên đồng ý một bên xoay người đè lên trên thân thể Bạch Tiểu Ảnh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Chung Thiên cúi đầu hôn môi Bạch Tiểu Ảnh. Một năm ở bên nhau kia hắn chưa từng nghiêm túc hôn môi Bạch Tiểu Ảnh bao giờ, khi đó hắn xem Bạch Tiểu Ảnh là bạn giường, sợ mình sẽ không khống chế nổi trái tim cho nên cũng không hôn cô.
Cho đến hôm nay, hai người họ mới hôm môi lần đầu tiên.
Bạch Tiểu Ảnh thuần thục mà hôn môi hắn. Kỹ thuật hôn của cô là luyện được trong khoảng thời gian làm bạn giường với Thi Mẫn.
Nụ hôn kết thúc, Bạch Tiểu Ảnh liền cười cười bình luận, "Kỹ thuật hôn của anh không tồi, là luyện cùng Vương Tình đúng không."
"Anh chỉ hôn mình em."
Chung Thiên rầu rĩ không vui phản bác lại.
Bạch Tiểu Ảnh nghe vậy buột miệng thốt ra, "Tôi đúng là lời to rồi."
Chung Thiên có chút tổn thương nhìn đôi mắt Bạch Tiểu Ảnh. Hắn với Vương Tình chưa bắt đầu đã kết thúc, căn bản không có cơ hội hôn môi. Nự hôn vừa rồi chưa kịp gì cả đã bị Bạch Tiểu Ảnh nắm giữ quyền chủ động, mà cô chỉ từng tiếp xúc với hai người, hắn lại chưa từng hôn Bạch Tiểu Ảnh. Cô có thể thuần thục như vậy, chắc chắn là bởi vì Thi Mẫn.
Thật là buồn cười, hắn chiếm đoạt thân thể Bạch Tiểu Ảnh hơn một năm, thế nhưng lại để nụ hôn đầu tiên lại cho Thi Mẫn.
Hắn đã quên mất lúc trước mình vì sao lại kiên định cho rằng mình chỉ là đồng cảm với cô mà thôi, còn khẳng định mình tuyệt đối sẽ không thích Bạch Tiểu Ảnh.
Có lẽ là bởi vì từ nhỏ đến đến cuộc sống hắn đều rất thuận lợi, bên người chưa từng thiếu người theo đuổi, hắn cảm thấy mình chắc chắn sẽ chọn một cô gái hoàn hảo nhất để hẹn hò. Cho nên, hắn lựa chọn Vương Tình, lại vẫn không bỏ được dục vọng chiếm hữu với Bạch Tiểu Ảnh.
Nhưng mà, hắn chưa bao giờ chủ động mời các cô gái khác ăn cơm. Thế nhưng lúc nghỉ trưa năm cấp ba, hắn nhìn thấy Bạch Tiểu Ảnh học cùng lớp với mình, lại ma xui quỷ khiến mà mời cô gái nhỏ cùng đi ăn cơm.
Tình cảm của hắn với Bạch Tiểu Ảnh, đã sớm vượt qua khỏi mức đồng tình.
Chỉ là, hắn phát hiện quá muộn.
Bạch Tiểu Ảnh cho rằng mình nhắc đến chuyện làm hắn tổn thương, liền chủ động choàng cổ hắn hôn một chút, "Đừng buồn, sau này vẫn còn cơ hội."
Bạch Tiểu Ảnh cực kỳ bình tĩnh đẩy hắn cho người khác, giống như giữa bọn họ chỉ là quan hệ bạn giường không hề có chút tình cảm nào cả.
"Đời này anh chỉ cần em."
Chung Thiên nhịn xuống cảm giác chua xót nơi ngực, bộ dáng Bạch Tiểu Ảnh vô tâm nói ra những lời ấy giống như là một con dao sắt bén hung hăng đâm vào lòng hắn. Hắn thậm chí còn nghĩ rằng cô đã không còn thích mình nữa.
Rõ ràng lúc trước, cô ghen ghét Vương Tình đến như vậy, vì sao bây giờ lại có thể không chút để ý mà đẩy hắn cho người khác?
Bạch Tiểu Ảnh, thật sự còn thích hắn sao?
"Ching Thiên, anh nên hẹn hò với người khác thử xem, thân thể bọn họ có lẽ càng có thể thoả mãn anh hơn cả tôi nữa."
Bạch Tiểu Ảnh nhận định Chung Thiên là do cô hại mà thành ra như thế này. Quả nhiên lúc trước cô không nên quyến rũ hắn. Rốt cuộc thì vẫn là do cô ích kỷ, bởi vì ham muốn một chút ôn nhu ấy, thế nhưng lại dám chiếm đoạt đồ không thuộc về mình.
"Bạch Tiểu Ảnh. Anh chỉ cần em."
Chung Thiên buồn bực vô cùng, bởi vì vẻ mặt Bạch Tiểu Ảnh không phải là đang nói giỡn. Cô rất nghiêm túc mà đẩy hắn ra. Hơn nữa cô còn rất kiên định với suy nghĩ của mình.
"Lúc trước tôi cũng cho rằng thân thể tôi chỉ cần anh. Nhưng mà sau khi làm cùng Thi Mẫn, đúng thật là khoái cảm khi làm với những người khác nhau cũng rất không giống. Nơi đó của Thi Mẫn còn thô hơn cả anh... Ngô..."
Bạch Tiểu Ảnh nghiêm túc phân tích suy nghĩ của mình để thuyết phục Chung Thiên, để hắn đi hẹn hò với người khác thử xem, đừng ở đây sống chết không buông tha cô nữa. Thậm chí cô còn mặt không đỏ tim không đập nhanh nhắc đến chuyện mình làm cùng với một người đàn ông khác trước mặt hắn. Bạch Tiểu Ảnh đúng là một người cực kỳ lý trí.
Nhưng Chung Thiên lại nghe không nổi nữa. Hắn không muốn nghe Bạch Tiểu Ảnh nhắc đến bất kỳ chuyện gì liên quan đến người đàn ông khác nữa. Điều đó sẽ làm lòng hắn khổ sở, cảm xúc cũng trở nên táo bạo. Đặc biệt là tên Thi Mẫn thừa dịp cướp đi thân thể Bạch Tiểu Ảnh sau đó còn chiếm luôn cả trái tim cô nữa kia.
Điều may mắn duy nhất của hắn là, Thi Mẫn cũng là một tra nam.
Nếu không, hắn căn bản không có có hội lại xuất hiện trước mặt Bạch Tiểu Ảnh nữa.
"Anh thích em, mặc kệ em từ chối anh bao nhiêu lần, anh vẫn chỉ thích em."
Đầu tiên Chung Thiên thô lỗ mà lấp kín miệng Bạch Tiểu Ảnh, lưỡi dài câu lấy chiếc lưỡi làm hắn bực bội kia, dùng sức dây dưa, chỉ khi hôn người dưới thân đến mức nhịn không nổi phải xin tha kia hắn mới vừa lòng bỏ qua. Hắn nhìn tròng mắt xinh đẹp hắc bạch phân minh của cô, đôi mắt này lúc trước vẫn luôn sợ hãi cất dấu dưới làn tóc mái dày, không dám đối diện với hắn. Hắn nhớ rõ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau Bạch Tiểu Ảnh vẫn luôn dùng đôi mắt xinh đẹp này lén nhìn hắn, lúc bị bắt được lại ngượng ngùng mà tránh đi.
Rõ ràng lúc trước trúc trắc như vậy, lại cố tình giả vờ quyến rũ.
Lời tác giả:
__ Thi Mẫn thật đáng thương, nếu còn không xuất hiện thì bây này gạo nấu thành cơm mất.
__ Tác giả ngốc cho rằng tình cảm thật sự rất phức tạp, đặc biệt là tình yêu. Bạch Tiểu Ảnh là yêu Chung Thiên từ lúc còn nhỏ xíu, Chung Thiên chính là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời u ám của cô, lúc trước cũng từng nhắc đến, Bạch Tiểu Ảnh có thể thi đậu cấp ba cũng chính là muốn đi theo Chung Thiên, loại tình cảm đã trải qua tận mười mấy năm ấy, đã sớm khắc sâu tận trong xương cốt, rất khó mà dứt ra hoàn toàn. Tuy rằng nam chủ rất khốn nạn, nhưng mà trong quá khứ của nữ chủ, nam chủ vẫn luôn là người đối xử tốt nhất với cô. Đây không phải là để tẩy trắng cho nam chủ, chỉ là muốn mọi người hiểu được, bởi vì nam chủ xác thật quá tra, có dùng OMO tẩy trắng cũng không hết.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Ấn ⭐️ để ủng hộ Nhọ nhé~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.