Chương trước
Chương sau
Edit: Nhọ
Nơi ở Bạch Tiểu Ảnh cách không xa chỗ cô làm việc lắm.
Căn chung cư ở tầng 30 được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp. Phòng ngủ lớn hơn phòng khách một chút, chỉ dùng bình phong để ngăn cách giữa hai phòng, phòng bếp cũng ở ngay bên cạnh phòng khách. Ngày thường cô làm việc trong tiệm cơm, chỉ có ngày nghỉ hoặc là nửa đêm đói bụng muốn ăn khuya mới ngẫu nhiên dùng đến phòng bếp cho nên cực kỳ sạch sẽ. Thông thường sau khi tan làm Bạch Tiểu Ảnh sẽ tắm rửa trước, sau đó liền ngồi ở trên giường xem phim.
Bởi vì là phòng thuê cho nên không có TV, bà chủ Bạch Tiểu Ảnh khuyên cô nên mua một cái notebook, ngày thường có thể xem tin tức bắt kịp thời đại, nhưng mà đương nhiên là cái notebook này toàn là bị cô dùng để xem phim.
"Ngồi đi."
Bạch Tiểu Ảnh không có thói quen từ chối người khác. Dưới yêu cầu một hai muốn đưa mình về nhà của Chung Thiên liền bất đắc dĩ đồng ý.
Tủ lạnh nhỏ trong phòng cũng là tự cô mua, bên trong không có nhiều đồ lắm, Bạch Tiểu Ảnh tìm nửa ngày cũng không thấy đồ uống gì, liền trực tiếp cầm một chai nước tinh khiết đến đãi khách.
Chung Thiên không chút nào che dấu ánh mắt đánh giá của mình với căn chung cư này. Vì để tiết kiệm không gian cho nên phòng khách chỉ có một cái sô pha đơn, một chiếc bàn tròn nho nhỏ, dưới bàn tròn trải một cái thảm dày, sau bình phong ẩn ẩn có thể nhìn thấy một chiếc giường lớn mềm mại, từng chi tiết trong căn phòng này đều thể hiện chỉ có một người ở đây.
Bạch Tiểu Ảnh là thật sự thay đổi. Cô bắt đầu sống tốt hơn, bắt đầu học cách sinh hoạt vui vẻ thoải mái.
"Cảm ơn." Chung Thiên nhận lấy chai nước uống một ngụm, mở miệng nói, "Phòng ở không tồi."
Tuy rằng rất nhỏ, nhưng mà thực sạch sẽ, một người sinh hoạt cũng rất thoải mái.
"Phòng ở là do ông chủ tìm giúp, bên này an ninh cũng không tồi." Bạch Tiểu Ảnh ngụ ý là hiện tại tôi sống rất an toàn, anh có thể yên tâm đi về đi.
"Có liên lạc với mẹ em chưa?" Chung Thiên lặng im trong chốc lát, làm bộ không nghe được ý tứ đuổi người của Bạch Tiểu Ảnh.
"Lúc mới đến có gửi thư về."
Lúc trước Bạch Tiểu Ảnh rời đi vốn định hoàn toàn rời đi cái nhà kia, không liên hệ với bất kỳ ai nữa.
Sau này khi công việc đã ổn định liền thay đổi ý nghĩ. Tuy rằng không thân thiết với mẹ, nhưng mà một người phụ nữ một thân một mình nuôi cô lớn lên cũng thực sự không dễ dàng. Bạch Tiểu Ảnh cũng không phải người vong ân bội nghĩa, khi mọi thứ đã ổn định xong liền gửi một phong thư về nhà, trong bức thư còn có tiền lương một tháng mà cô đã phải mặc kệ chi phí sinh hoạt ngày thường để gửi về. Có lẽ, qua mấy năm nữa, cô có thể bình tĩnh mà trở về thăm lại nơi mà cô lớn lên kia. Nhưng mà bây giờ, cô vẫn chưa muốn trở về.
"Sau khi em đi, anh có đến nhà tìm em." Chung Thiên bình tĩnh mà mở miệng.
Đương nhiên, lúc gặp được Thi Mẫn cũng đến đó, hai người còn đánh một trận. Nhưng mà chuyện này hắn không nhắc lại.
"Cảm ơn."
Bạch Tiểu Ảnh không biết đáp lại như thế nào, Chung Thiên đi tìm cô có lẽ cũng là xuất phát từ quan tâm đi.
Khi đó sau khi cô phát hiện người Thi Mẫn thích cũng là Vương Tình, trái tim cô liền chết rồi. Không còn ý muốn gì khác, chỉ là muốn rời đi nơi đau khổ khó khăn kia. Cô cảm thấy mình giống như một vai hề, sống được thì cũng bị người ta chê cười, chi bằng rời đi có lẽ sẽ tốt hơn.
Cho nên cô tuỳ hứng rời đi. Để lại tờ giấy cho mẹ và Thi Mẫn xong liền lên tàu hoả. Cô thậm chí còn không biết cô muốn đến nơi nào, chỉ nghĩ đi được càng xa càng tốt.
"Vì sao lại bỏ thi. Thành tích của em không phải là không tốt, hoàn toàn có thể thi đậu đại học." Chung Thiên hỏi ra chuyện hắn muốn hỏi nhất.
"Chính là không muốn đi học. Tôi không có hứng thú với học tập, lúc trước có thể thi đậu cấp ba cũng là..... Đều qua rồi."
Lúc trước có thể duy trì thành tích không tồi ấy cũng chỉ là vì muốn chạy theo bóng dáng Chung Thiên mà thôi.
"Bây giờ tôi sống vẫn tốt. Nếu như tiếp tục đi học, nói không chừng còn là lãng phí thời gian. Sau khi đi làm ngược lại tôi sống rất nhẹ nhàng thoải mái."
Tuy rằng tiền lương không cao, nhưng mà có thể nuôi sống bản thân, không ăn nhờ ở đậu là đủ rồi.
Chung Thiên nhìn nụ cười nhạt trên gương mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ không khỏi ngây người, đây là vẻ mặt mà hắn chưa từng thấy được từ trước đến nay. Trong quá khứ Bạch Tiểu Ảnh rất ít cười, lúc ngẫu nhiên cười cũng chỉ là nhợt nhạt, như là rất sợ bị người khác phát hiện.
Bạch Tiểu Ảnh trong quá khứ, toàn thân đều là tự ti.
Bạch Tiểu Ảnh nhìn thời gian, nhắc nhở nói, "Không còn sớm nữa, ký túc xá hẳn là có gác cổng đúng không."
"Phải. Ký túc xã bây giờ hẳn là đã đóng cửa rồi, anh có thể ở lại một đêm không?" Chung Thiên nhìn đồng hồ sau đó nghiêm trang nói.
Bạch Tiểu Ảnh nhướng mày nhưng cũng không phản ứng gì, "Ở phòng tôi chỉ có một giường thôi."
"Không sao, anh có thể ngủ sô pha." Chung Thiên nói rất nghiêm túc.
Bạch Tiểu Ảnh nhìn sô pha đơn một người ngồi xuống đã hết chỗ, cạn lời. Mới mấy tháng không gặp, tại sao Chung Thiên lại trở nên hài hước như thế này.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Ấn ⭐️ để ủng hộ Nhọ nhé~
Dạo này Nhọ khá bận nên sẽ không đăng chương thường xuyên được, mọi người thông cảm cho Nhọ nha T^T
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.