Phản ứng đầu tiên Tạ Du muốn nói là “Không phải”, nhưng hai chữ ‘không phải’ ấy đã đến đầu môi mà chẳng thể thốt nên lời.
Khi hỏi câu này, trông Chu Đại Lôi quá mức nghiêm túc.
Quen hắn từ nhỏ tới giờ, ngày thường luôn luôn nhìn hắn tươi cười hớn hở, lòng dạ cũng rộng rãi, số lần hắn nghiêm túc chắc chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Ngoại trừ hồi bé bị người khác cướp đồ chơi, gần đây nhất là sau khi Đại Mỹ rời đi, hắn uống đến mấy chai rượu, ngồi nơi đầu ngõ nhỏ, say bí tỉ mà hỏi cậu: “Đại Mỹ liệu có trở về nữa không?’.
Có về nữa hay không cũng không thể chắc chắn được, mỗi người đều có một con đường sau này mình muốn đi.
Tạ Du nhìn hắn, trong lòng thở dài, nhưng vẫn nói: “Sẽ trở về.”
Trong khoảng thời gian nghỉ đông này, Chu Đại Lôi cứ rảnh là phá rối cậu, lần nào cũng chọn đúng lúc cậu đang giải đề, thường xuyên có tình trạng nhắn tin lúc nửa đêm khuya khoắt: Đã ngủ chưa ông chủ Tạ, mày đang làm gì đấy.
– Không, chơi game.
– Trò gì?
Lúc đầu Tạ Du không để bụng lắm, nhưng giờ nhớ lại mới nhận ra có gì đó khác thường.
Suy nghĩ mơ hồ trong lòng Chu Đại Lôi không ngừng sôi trào, hắn đi lên phía trước mấy bước, cảm xúc như hiển hiện hết lên mặt: “Mày nói đi xem nào, mày…”
Chu Đại Lôi không thể nói tiếp nữa – bởi vì Tạ Du trầm mặc một lát, sau đó ngắt lời:
“Là tao.”
Tạ Du hỏi thêm một câu: “Làm sao mày biết?”
Câu trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-trang-hoc-tra/816581/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.