Cảm giác cùng nhau đẩy xe rồi cùng nhau lựa đồ thật sự kỳ diệu, thỉnh thoảng quay sang hỏi đối phương có muốn ăn món này không, có thích cái kia không, Tạ Du chưa từng nghĩ tới bốn chữ “sinh hoạt thường nhật” này.
Mặc dù cả hai vẫn còn đang mặc đồng phục Nhị Trung, đến nắm tay cũng phải lén lút, nhân lúc xung quanh không có người mà siết chặt lấy nhau.
“Ăn cái này không,” Hạ Triều lại gần, từ xa trông vào chỉ thấy hai cậu con trai đứng cạnh nhau nói chuyện, “Vị mới đó, thử xem nhé?”
Tạ Du nhìn thoáng qua, trên túi in mấy chữ ‘vị ớt tiêu xanh’: “Cậu muốn chết tôi sẽ không cản.”
“Chắc cũng được mà,” Hạ Triều rất thích mua mấy thứ chưa từng ăn, là mấy loại có bao bì trông lạ hoắc, mang đi mời người khác còn không có ai chịu thử một miếng, “Lần trước tôi mua vị mù tạt, ăn cũng khá ngon, thế mà Thẩm Tiệp cướp về lại suýt nữa phun hết ra ngoài.”
Dù sao đồ ăn vặt cũng không thể coi là bữa chính, cả hai chỉ chọn mấy thứ rồi thôi, tiếng người xung quanh ngày càng nhiều, Tạ Du muốn buông tay ra, giãy mấy cái mà Hạ Triều không chịu rời.
“Có người.”
“Nào có, không có ai đâu.”
Hạ Triều nói như chém đinh chặt sắt, nhưng vừa dứt lời, ống quần đã bị ai đó kéo kéo, cúi đầu nhìn xuống hóa ra là một cô nhóc không biết từ đâu xuất hiện, trên đầu lúc lắc hai bím tóc nhỏ, có lẽ tầm bốn năm tuổi, khuôn mặt bé xíu, giọng nói mềm mại trong veo gọi hắn: “Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-trang-hoc-tra/816555/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.