“Phải cố chịu đựng, nam nhi chí tại bốn phương, bóng tối trước mắt chắc gì đã là bóng tối.” Giáo viên thể dục ngồi xổm mãi cũng mệt, bèn ngồi bệt luôn xuống sàn, cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó lại thổi còi.
Hạ Triều vừa chống người lên không lâu, nghe thấy hồi còi lại phải hạ thấp xuống, hắn chậm rì rì, phát hiện ra mình không thể nhìn chằm chằm khuôn mặt của bạn nhỏ nào đó nữa, nếu cứ nhìn tiếp chỉ sợ đến mười cái cũng không làm nổi, thế là đành quay đầu đi, hầu kết không kìm được giật giật.
Lúc này Hạ Triều không còn nấn ná, hắn có vẻ khá gấp gáp chỉ muốn làm cho xong động tác chống đẩy.
Ánh mắt của cả hai rời nhau ra, Hạ Triều mải ngắm nghía sân nhà thi đấu như thể nhìn ra hoa nở, mãi đến khi Tạ Du cất tiếng hỏi hắn: “Mấy cái rồi?”
“A,” Đầu óc Hạ Triều như ở trên mây, làm gì có tâm trạng đếm số, “Tôi không biết, cậu cũng không nghe hả?”
Tạ Du nghiêng đầu, với tư thế này thì ánh mắt chỉ có thể hướng lên phía trên, đỉnh trần nhà thi đấu có mấy cái xà ngang, phủ trên đó là mặt kính hình vuông đều tăm tắp, Tạ Du khẽ ngừng lại, sau mới nói: “Không nghe.”
“Chắc là mười cái rồi.”
Hạ Triều nói xong, nhận ra mình lại không tập trung ngắm mặt sàn rồi, ánh mắt bắt đầu phân tán, chậm rãi dời đến cổ Tạ Du, chợt phát hiện đường cong nơi ấy thật xinh đẹp đến không ngờ, cuối cùng không biết đang là tự nhủ với mình hay là nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-trang-hoc-tra/816532/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.