Chất lượng giấc ngủ của Tạ Du luôn không tốt, vừa vào giấc một lúc thì lại bị tiếng đập phá đồ đạc dưới lầu đánh thức.
Đồ sứ rơi vỡ trên mặt sàn, âm thanh vừa chói tai lại sắc bén.
Cùng với tiếng đập phá còn có giọng mắng chửi quen thuộc, nghe cũng biết là từ loại người sinh ra đã được cung phụng, trong lời nói không giấu được sự cao ngạo: “Đây là nhà tôi, các người cút ra ngoài cho tôi – dọn dẹp xong thì cút hết đi! Bỏ cái tay bẩn thỉu của cô ra, ai cho phép cô đụng vào tôi, cô không xứng!”
Tạ Du kéo bịt mắt ra nhưng không mở mắt, cảm thấy hơi đau đầu.
“Đại thiếu gia, tôi cấu canh giải rượu đây, cậu uống một chút đi.” Là giọng A Phương, rất khúm núm, “Cậu uống quá nhiều rượu…”
Không biết lại có thứ gì bị ném, phát ra âm thanh trầm đục, sau đó người kia càng mắng càng hung ác: “Tôi đã bảo lăn ra ngoài, toàn bộ cút hết đi, đám người hạ đẳng này nghe không hiểu tiếng người hả!”
“A, xem trí nhớ của tôi này, chút nữa đã quên, cái nhà này làm gì còn chỗ cho tôi nói nữa? Ngược lại là mấy kẻ không phải họ Chung kìa, thật coi mình là ai chứ.”
“…”
Tạ Du nằm không yên ổn, cuối cùng bực bội ngồi dậy, thầm mắng một câu: “Đệt.”
Ba năm.
Vở hài kịch này vẫn ba năm như một.
Ba năm trước Cố Tuyết Lam được gả cho Chung Quốc Phi của xí nghiệp tiếng tăm lừng lẫy thành phố A, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-trang-hoc-tra-2/2304986/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.