Hạ Triều cầm điếu thuốc trong tay, xung quanh nồng nặc mùi khói, tự dưng có cảm giác bị bắt quả tang làm chuyện xấu, im lặng một lúc mới nói: “Thật không ngoan… Giờ này còn chưa ngủ à?”
Có lẽ do vừa mới hút thuốc, giọng nói của Hạ Triều khàn hơn rất nhiều, trầm thấp và nặng nề, ngay cả âm cuối cũng trùng hẳn xuống.
Nói xong, Hạ Triều buông lỏng ngón tay, mẩu thuốc kia rơi thẳng xuống mặt đất. Hắn không biết nên nói gì bây giờ.
Đây là lần đầu tiên Tạ Du nhìn thấy bộ dạng này của Hạ Triều, nói đúng hơn, là một Hạ Triều như vậy.
Từ ngày cậu gặp Hạ Triều, tên ngốc lớn xác này đã bắt đầu cai thuốc, ngày nào cũng ngậm kẹo que. Tạ Du ngửi thấy mùi nicotin tràn ngập trong không khí, chợt nghĩ, gã đại ca lầu Đông mà hồi lớp mười ai nghe thấy cũng sợ mất mật rốt cuộc là người thế nào.
Hẳn là như bây giờ?
Một kẻ với khí chất trầm mặc, nhưng nhìn đã biết là không dễ chọc, thậm chí còn khá tàn bạo. Dáng vẻ hơi uể oải, tính tình có lẽ không được tốt lắm.
“Tôi đi toilet đã.” Tạ Du dùng dáng vẻ ngang tàng trước đó của Hạ Triều, nhưng là phiên bản cường hóa, xoay người nói, “Tên khốn nhà cậu, thành thật ngồi đợi ở đây, không được đi đâu hết.”
Hạ Triều “À” một tiếng, lúc Tạ Du đi qua mặt hắn, mới nhớ ra: “Cậu chạy qua nhà xí bên này làm gì?”
Nhị Trung thì không cần phải bàn, điều kiện nội trú nổi tiếng tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-trang-hoc-tra-2/2304949/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.