MC vừa dứt câu, tập thể lớp 3 phía dưới khán đài đã hò reo ầm ĩ, tiếng ồn từ đằng sau vang dội lên trên: “AAaaa —— ”
Có mấy đứa học sinh dẫn đầu gào thét trước tiên, mới đầu tiếng thét chói tai vẫn còn rất thưa thớt, và rồi đèn trong hội trường dần dần tối lại, trải dài từ khu vực trên cùng cho đến những hàng ghế cuối.
Chỉ còn lại mấy chục ánh đèn trên sân khấu, thẳng tắp chiếu xuống dưới, chói lọi đến lóa mắt.
“Hít sâu nào,” Hạ Triều đứng dậy nói, “Thể ủy, cả người ông đang run luôn kìa, sợ cái gì chứ.”
La Văn Cường hít sâu hai lần, vẫn thấy hoảng loạn: “Không được rồi, tôi…”
“Đã là đàn ông thì đừng nói không được.”
“Nhưng mà tôi thật…”
La Văn Cường chưa nói hết vế còn lại, liền nghe thấy Tạ Du cất tiếng, “Hay là đánh một trận xem có tỉnh táo hơn không?”
Vừa lúc này Tạ Du cũng đang chỉnh lại ống tay áo, không ngẩng đầu, xắn ống tay áo lên một nhịp.
La Văn Cường dám cá là ông nội này không hề nói đùa, Tạ Du thật lòng nghĩ “đánh một trận” có thể coi là phương pháp giải quyết tốt nhất, nếu một trận không được, vậy làm thêm trận nữa là xong.
“Không cần đâu Du ca, cám ơn ông,” Trong nháy mắt La Văn Cường thấy tay mình không còn run nữa, niềm ham sống sợ chết đã làm cậu ta tỉnh cả người, “Tôi nghĩ mình có thể làm được. Là đàn ông, đi!”
Hạ Triều khoác một tay lên lưng Tạ Du, nghe nói vậy bèn bật cười, cúi người thì thầm bên tai cậu: “Lợi hại ghê.”
Tạ Du lên phía trước mấy bước, mới đầu tay Hạ Triều vẫn chỉ nhẹ nhàng xoa xoa, sau đó ngày càng không đứng đắn: “Con mẹ nó có thể đừng sờ nữa không.”
Từ Tĩnh dẫn đầu, nhỏ và Hứa Tình Tình buộc tóc đuôi ngựa cao cao, kiểu tóc đơn giản, thậm chí trông khá ngầu. Cả buổi trưa hai cô nàng lúi húi trong nhà vệ sinh để chỉnh sửa tạo hình, vạt áo sơ mi nhét trong quần, muốn tôn lên đôi chân càng thêm dài.
Một đám người trùng trùng điệp điệp, bừng bừng khí thế men theo cạnh bậc thang đi lên sân khấu.
Tạ Du đi đằng sau, không chen chúc lên cầu thang cùng mấy đứa kia, áng chừng bục sân khấu không tính là quá cao, thế là dùng một tay chống sàn, dứt khoát trở mình nhảy lên.
Thuận theo động tác ấy, vạt áo sơ mi trên người thoáng bay lên, như ẩn như hiện để lộ phân nửa eo lưng.
Thân hình cậu trai ấy khá gầy, vòng eo thoạt nhìn rất mảnh mai.
Cũng chỉ trong một thoáng chớp mắt.
Khán giả phía dưới bị động tác đơn giản nhưng có thể coi là phách lối này kích động, không riêng gì đám học sinh lớp ba đang ra sức gào rú, toàn bộ lễ đường lập tức bùng nổ hàng loạt tiếng hét cùng tiếng vỗ tay.
Mấy cô bé lớp dưới ngồi ngay hàng ghế đầu cách đó không xa, chưa từng tận mắt nhìn thấy giáo bá trong truyền thuyết, không chắc lắm về tên tuổi cùng mặt mũi ai kia: “Á, đó có phải là…?!”
“Tạ Du lầu Tây.”
Hai lầu Đông Tây cách nhau chỉ một dãy hành lang, nước giếng không phạm nước sông. Sau khi lên lớp mười một hai đầu gấu cấp trường nổi danh này cũng không còn gây náo loạn nữa, chuyện lớn duy nhất có lẽ chính là topic cp được xây lầu cao ngất trong diễn đàn trường học.
Hiện tại hai người sóng vai đứng trên sân khấu, giữa những ánh đèn chiếu rọi, toàn thân như được phủ một vầng hào quang, cực kỳ cuốn hút.
Những khi không cười trông Hạ Triều có vẻ rất xa cách, không giống với bộ dáng cợt nhả thường ngày, ngược lại rất phù hợp với hình tượng ‘giáo bá’ trong tưởng tượng của mọi người.
Khúc nhạc dạo vừa vang lên, toàn trường đã lập tức sôi trào.
Hạ Triều đứng ngay chính giữa sân khấu, những người khác đứng quanh hắn cúi người ngồi xuống, một tay chống đất, làm động tác mở màn.
Ánh đèn dần tối lại.
Hắn giơ tay lên, vươn cánh tay cao quá đỉnh đầu, theo giai điệu của khúc nhạc dạo và nhịp trống mãnh liệt dồn dập, ngón tay cong lên, lơ đãng giơ ba ngón tay trong không khí.
Khí thế của Hạ Triều rất mạnh, chỉ cần vài ba động tác nhỏ, đã làm khán giả phía dưới trở nên phấn khích.
Ánh nhìn của cả hội trường đều hội tụ trên người hắn, ống tay áo sơ mi theo tư thế này trượt xuống, hở ra cổ tay với khớp xương rõ ràng, cùng với vòng dây đỏ đeo phía trên càng thêm nổi bật, sau đó một nhịp trống vang lên, ngón áp úp cụp xuống, thay đổi thủ thế.
Ba.
Hai.
Một.
Nhịp trống thứ ba vừa dứt, tất cả xung quanh tản ra, thay đổi đội hình.
“Nhìn thì đẹp trai thật, nhưng mà sao cứ thấy tự kỷ thế nào ấy.”
Đám lớp ba lòng đầy kích động, nhưng vẫn cảm thấy một sự xấu hổ không hề nhẹ nào đó xông lên đầu: “… May mà là Triều ca, nếu đổi thành đứa khác làm động tác này, chắc tao khỏi dám nhìn luôn á, tự đắc thấy ớn.”
Bình thường Hạ Triều đã hay làm màu, có xấu hổ hơn nữa so ra vẫn kém cái vụ hồi đại hội thể thao nhiều, chưa chạy đến vạch đích đã cầm đầu cả bọn hô khẩu hiệu xem ai là số một.
Trong cả đội chỉ có mỗi Từ Tĩnh từng học vũ đạo, còn lại đều là gà mờ, mặc dù nhớ kỹ hết thảy động tác từ lâu, nhưng tất nhiên đến lúc nhảy vẫn không thể quá đúng chuẩn.
Tuy vậy điều khiến người khác rung động có lẽ chính là một phần không lưu loát ấy.
Áo sơmi rộng rãi, theo động tác mạnh mẽ và phóng khoáng, mơ hồ phác họa ra từng thân hình trẻ trung trên sân khấu.
Trước khi lên Tạ Du còn nói hồi hộp cái rắm có ngu mới hồi hộp, nhưng không biết có phải biên độ vũ đạo quá lớn hay không, cậu thấy cả người bỗng ngoài ý muốn mà nóng rực, từ đầu đến chân, càng lúc càng thêm nóng.
Dưới khán đài là những tiếng chét chói tai không dứt.
Rõ ràng khi trông xuống chỉ toàn một màu đen kịt, nhưng nhìn lại mới thấy thật giống như được tô điểm thêm thật nhiều màu sắc rực rỡ.
Không biết đứa bạn nào trong lớp 3 làm biển cổ vũ, phía trên dùng bút dạ quang màu đỏ viết: Lớp 3 ngầu nhất!
Triều ca vô địch!
Hạng nhất là của lớp 3!
…
Thời gian biểu diễn chỉ vỏn vẹn năm phút ngắn ngủi.
Suốt cả quá trình Lão Đường vẫn luôn giơ điện thoại lên, cả hai mắt không biết nên đặt chỗ nào cho đủ, nếu nhìn lên sân khấu thì sẽ không để ý được camera điện thoại, sợ ống kính lại chệch đi nơi khác.
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc, cộng thêm vũ đạo mạnh mẽ đánh vào thị giác.
Đến đoạn ôm eo, dưới khán đài tiếng thét chói tai dội lên liên tiếp, Hạ Triều hoàn toàn quên béng mất trước khi lên sân khấu Từ Tĩnh đã dặn đi dặn lại là không được cười, phải tỏ ra cool ngầu thế nào, khóe miệng hắn nhếch lên khẽ mỉm cười.
Động tác cuối cùng kết thúc, âm nhạc lúc này mới ngưng hẳn.
Tất cả đèn trên sân khấu lại vụt tắt.
Để cho toàn bộ chương trình được diễn ra trôi chảy, mỗi khi kết thúc chương trình rồi chuyển tiếp, toàn bộ lễ đường sẽ tắt đèn khoảng mấy giây, nhờ đó đội văn nghệ sẽ dễ dàng rút lui, cũng tiện cho MC từ phía sau rèm sân khấu đi ra.
Lúc tổng duyệt đã được nhắc nhở qua việc này, ý muốn bảo cả bọn đừng nấn ná quá lâu trên sân khấu, tranh thủ đi xuống khán đài càng nhanh càng tốt.
“Trời má tối thui vậy nè,” Lưu Tồn Hạo chỉ biết cảm thán, tầm nhìn bị thu hẹp lại chỉ còn phạm vi mấy bước xung quanh, vừa dò dẫm men theo cạnh sân khấu vừa nói, “… Tôi cảm thấy vừa nãy mình đẹp trai phát điên luôn ấy.”
La Văn Cường: “Tôi cũng thấy thế, hôm nay phong độ đỉnh cao quá còn gì, đám con gái dưới khán đài cứ nhìn tôi hò hét các anh em ạ.”
Vạn Đạt ít ra còn biết mình biết ta, câm nín một lúc mới nói: “Ông xác định là gào thét với ông? Du ca, cậu nói mấy câu xem nào, cho thằng chả tỉnh giấc cái coi.”
“Hả?” Tạ Du không chú ý lắng nghe, vươn tay giật giật cổ áo, chuẩn bị nhảy luôn từ trên bục sân khấu xuống.
Cậu “Hả” xong, nghe thấy Hạ Triều ở phía sau gọi mình một tiếng: “Lão Tạ.”
Xung quanh lễ đường chỉ có mấy ô cửa sổ nhỏ, ngoài trời đã bắt đầu sẩm tối, không còn nhiều ánh sáng như vừa nãy nữa.
Tạ Du hơi nóng, vừa cởi một cúc áo trên cùng, quay sang nhìn. Hạ Triều chìm cả người vào trong bóng tối, ôm lấy gáy cậu, chẳng nói chẳng rằng lại gần hôn lên môi người ta.
Người Hạ Triều cũng nóng rực, lúc đứng sát vào nhau thậm chí còn có thể nghe thấy hắn đang thấp giọng thở dốc.
Dưới khán đài tề tựu một nửa nhân số toàn trường, thoáng nhìn qua phải đến mấy chục hàng ghế, những ai không được tham dự chỉ còn cách ngồi trong lớp xem phát lại.
Tiếng vỗ tay vẫn chưa chịu ngừng, những hàng ghế ở gần nhất chỉ cách cả bọn mấy bước chân. Tạ Du đứng ngay giữa sân khấu, tất cả những tiếng xì xào bàn tán cậu đều nghe thấy hết.
“Bọn họ đẹp trai quá đi mất!”
“Lúc nãy bà có quay lại không, tui muốn xem lần nữa!”
“Có quay có quay chứ, đợi lát nữa nha.”
“…”
Mặc dù biết rõ dưới khán đài không thể nhìn thấy gì, nhịp tim của cả hai vẫn chẳng có tiền đồ mà hẫng đi một nhịp.
Nhưng cùng với đó, chính là niềm kiêu ngạo giấu kỹ sâu trong đáy lòng giờ phút này mới trào lên.
Muốn nói cho cả thế giới biết, người bên cạnh này là của tôi.
“Cảm ơn các bạn học sinh lớp 11-3 đã mang tới cho chúng ta tiết mục vũ đạo, một màn biểu diễn vô cùng xuất sắc, đáp lại chính là sự cổ vũ hết sức nhiệt liệt của khán giả,” Đèn trong hội trường bật sáng, MC từ phía sau màn đi ra, đứng giữa sân khấu, “Tiếp theo để tạm ổn định lại cảm xúc, xin hãy thưởng thức tiểu phẩm đến từ các bạn lớp 11-8 —— « Học sinh siêu cấp ».”
“Là lớp bọn Thẩm Tiệp đấy,” Vừa rồi Hạ Triều nhảy thẳng xuống từ trên bục sân khấu, chạy về chỗ ngồi kịp lúc đèn vừa sáng, chỉ hơn kém nhau chưa đến hai giây. Hắn ngồi yên vị rồi mà vẫn chưa hoàn hồn, mãi sau mới nói, “Lúc nãy anh có xem bọn nó tập rồi, hài lắm luôn, chế nguyên tác từ một chương trình giấu mặt thì phải…”
Tạ Du há hốc mồm: “Tại sao em không được xem bọn nó tập.”
“Em thì có thể xem cái gì,” Hạ Triều nói, “Hết ngủ rồi đến chơi game, ngồi xuống ghế bên cạnh, đến hội học sinh cũng không dám cùng em đáp lời.”
Tạ Du nhẹ nhàng “À” một tiếng, nói tiếp: “Cho nên mấy người trò chuyện thật vui ha.”
“…”
Hạ Triều không ngờ chỉ nói lung tung một câu mà đã tự tay chôn mình.
Buổi tổng duyệt giữa trưa, đám đàn chị khóa trên vẫn luôn vây quanh Hạ Triều, chỉ bảo một đống thứ cần lưu ý, từ chỗ đứng trên sân khấu đến việc rời sân thế nào, cuối cùng đội trưởng đội nhảy Từ Tĩnh cùng Lưu Tồn Hạo đương lớp trưởng lại biến thành bình hoa trang trí đứng bên cạnh.
Trên sân khấu, đám Thẩm Tiệp nhanh như cắt chuyển bàn ghế, dàn dựng khung cảnh, ngoại trừ ba học sinh đóng vai “ban giám khảo” khoác thêm bộ vest, những đứa còn lại vẫn mặc nguyên đồng phục.
Hạ Triều đang không biết giải thích thế nào, chợt nghe Tạ Du nói: “Thấy anh rồi.”
Hạ Triều ngẩn người.
Tạ Du lặp lại một lần nữa: “Em đã thấy, cho nên anh liệu mà ngoan ngoãn chút đi.”
Tiết mục của lớp Thẩm Tiệp quả thực vô cùng buồn cười, mở màn là cảnh ba giám khảo đưa lưng về phía thí sinh, một thí sinh vừa đi lên liền bắt đầu tự giới thiệu: “Xin chào các vị giáo khảm, em là Tiểu Thái tới từ lớp 11-8 ạ, lần này tham gia Học sinh siêu cấp, mong ước lớn nhất của em chính là lan tỏa niềm đam mê học tập tới tất cả mọi người, phần biểu diễn của em là – tròn một phút tụng ba mươi từ đơn tiếng Anh!”
“Hay quá,” thành viên ban giám khảo nhấp nhổm không yên, rất muốn quay người, “Tôi thấy cái này rất không tồi!”
“…”
Tạ Du nói xong, Hạ Triều ngồi cạnh cười nửa ngày, lấy tay che miệng, càng cười càng không dừng được.
Không biết hắn bị tiểu phẩm trên sân khấu chọc cười, hay là bởi vì câu nói trước ấy của Tạ Du.
Mãi lúc lâu sau, chờ Thẩm Tiệp cầm xấp đề thi lắc lư chậm rãi ra sân, Hạ Triều mới thấp giọng nói: “Biết rồi, anh sẽ ngoan mà.”
Sau khi nhảy xong, đến khi cơn nóng kia tản đi, mới nhận ra trên người chỉ mặc mỗi một cái áo sơ mi mỏng, có hơi lạnh.
Lão Đường về lớp, lúc quay lại hội trường mang theo áo khoác đồng phục của mấy đứa học trò, trên áo còn được dán giấy nhớ nhỏ xíu, tỉ mỉ ghi chú tên từng đứa, nhờ người ta đi vòng ra phía sau đưa quần áo cho cả bọn.
Nam sinh kia cúi người, khiêng một đống quần áo ngồi xổm bên cạnh nói: “Này, truyền đi, lúc nhận nhớ nhìn tên trên giấy nhé.”
“Truyền áo này,” Từ Tĩnh vừa đưa áo qua vừa lật giấy đọc, quay đầu nói, “Của Triều ca đây.”
Lưu Tồn Hạo nhận lấy, đưa cho La Văn Cường.
La Văn Cường vỗ vỗ vai Tạ Du, Tạ Du chưa kịp cảm ơn, Hạ Triều đã nói trước: “Anh không lạnh, em mặc trước đi.”
Hạ Triều đúng là không hề sợ lạnh, nhưng Tạ Du thì ngược lại, vừa rồi trong lúc hắn vô tình chạm vào Tạ Du, phát hiện tay cậu đã lạnh cóng.
Hạ Triều nói xong, Tạ Du trông thấy vẻ mặt La Văn Cường bất chợt vặn vẹo.
“…” Tạ Du khoác áo đồng phục của Hạ Triều vào, kích cỡ lớn hơn một số, mặc vào mới thấy rộng thùng thình, ống tay áo dài quá cả mu bàn tay. Thấy ánh mắt La Văn Cường nhìn mình thật sự quá kỳ quái, cậu nghiêng đầu hỏi: “Có việc gì?”
La Văn Cường liên tục xua tay: “Không không không không có gì.”
“Thể ủy, áo của ông này,” Hứa Tình Tình lật cái trên tay mình, tiện tay ném về phía La Văn Cường, “Đỡ lấy.”
Lưu Tồn Hạo ngả người, suýt nữa thì bị Hứa Tình Tình ném trúng: “Anh Tình à, bà có thể học hỏi Tĩnh Tĩnh được tí nào không, coi người ta nhẹ nhàng biết bao, còn bà, bà muốn đập chết ai đấy hả?”
Hứa Tình Tình lại ném bộp thêm một cái.
Đến khi tiết mục cuối cùng kết thúc, MC trên sân khấu luôn miệng gửi lời cảm ơn thật dài, đến lượt lãnh đạo trường lục tục đi lên: “Hôm nay, chính là sự kiện đặc biệt của Lập Dương Nhị Trung chúng ta, đối với các em học sinh đang ngồi đây mà nói, cũng là một ngày đặc biệt…”
Tạ Du cúi đầu nhìn đồng hồ, đã muộn thế này rồi, đợi lát nữa có về cũng không kịp thời gian tự học buổi tối nữa.
Áo khoác Hạ Triều ngoại trừ mùi bột giặt thoang thoảng, còn có một mùi hương không biết diễn tả thế nào, nhưng chỉ cần hắn tới gần là sẽ luôn vương vấn xung quanh. Không cần quay đầu lại, vẫn biết là hắn.
“Chuột con, bọn mình đi trước đi,” Lãnh đạo trường phát biểu khá ngắn gọn, không để cả bọn chờ quá lâu, phía sau bắt đầu rút dần, chẳng mấy chốc chỉ còn lại nửa hội trường. Hạ Triều cầm áo đồng phục đứng dậy, tiện tay kéo bạn nhỏ đang híp mắt buồn ngủ theo cùng, “Anh Tình, giờ mấy bà về kiểu gì? Hay là tôi với Lão Tạ đưa hai bà ra trạm xe nhé?”
Hứa Tình Tình nói: “Không cần đâu, ba tôi tới đón rồi, mấy người về thẳng ký túc đúng không? Nhớ phải làm xong bài tập tiếng Anh đi đó… Hôm qua tôi bị cô giáo gọi lên mắng vốn kìa, bài kiểm tra của các ông, đấy mà là người viết hả.”
Hạ Triều cười cười, dứt khoát bỏ qua chủ đề này, rồi vỗ một cái lên vai La Văn Cường: “Đi thôi, sao mất hồn mất vía vậy.”
La Văn Cường mất hồn mất vía đã được một lúc.
Từ lúc biễu diễn đi xuống sân khấu đến giờ, vẫn chưa thể hồi phục.
Vừa rồi cậu ta xuống sân khấu hơi gấp, theo bản năng muốn kéo hai vị đằng sau đi cùng, kết quả lúc quay đầu, hình như đã thấy phải cảnh tượng gì đó không nên thấy rồi.
… Cũng có thể là, là cậu hoa mắt.
Cảm xúc rối rắm chất chứa trong lòng không ngừng lên men.
La Văn Cường vốn thẳng tính, phải kìm nén đến mức sắp nổ, đi theo Lưu Tồn Hạo với Vạn Đạt đến sảnh chung dưới lầu, vẫn không nhịn được mà mở miệng hỏi: “Nè, lúc xuống sân khấu khi nãy ấy, các ông có nhìn thấy cảnh gì đó vô cùng ảo diệu không?”
Vạn Đạt rất bình tĩnh: “Thực ra là, ngay khi ông đi được hai bước rồi khựng lại, tui cũng dừng theo ông.”
Lưu Tồn Hạo: “Đạt Tử dừng, tôi cũng dừng.”
La Văn Cường: “…”
“Tôi chỉ muốn nói cho hai đứa nó biết, mặc dù trong lễ đường tối thiệt đấy, nhưng mà cách mấy bước vẫn nhìn thấy rõ mồn một mà,” Cả ba ngồi xổm ở ven lối đi tòa nhà dạy học, quây thành một cái vòng nhỏ, “Có thể để tâm chút được không hả.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]