Cậu quay người rời đi để lại Phó Thời Vũ đang thất thần đứng đó, nếu cậu là Đường Yến Tranh thật, có lẽ sẽ vì dáng vẻ hiện tại của cậu ta mà đau lòng, nhưng đáng tiếc cậu lại chẳng phải người đó. (1)
Cậu nhìn sắc trời hoàng hôn, ánh mặt trời dần khuất, cậu lúc này mới phát hiện.
"Đây là chỗ nào?" cậu ngơ ngác nhìn khung cảnh xa lạ trước mắt.
Vì mãi suy nghĩ linh tinh mà cậu vô thức đã đi đến một nơi xa lạ mà trước giờ bản thân chưa từng đi qua.
Nói là một nơi xa lạ nhưng thật ra chỉ là một nơi cách nơi cậu đi dạo lúc ban đầu một đoạn khá xa, chỉ là nơi này ít người qua lại, cây cối lại um tùm có chút mờ mịt, và nhiều ngã rẽ nên khi nhìn vào có chút phức tạp và ảm đạm.
Bỗng điện thoại cậu run lên, cậu lấy điện thoại từ trong túi ra.
"Bộp" cậu vừa lấy điện thoại ra thì bất cẩn làm rơi xuống đất. (2,
Mặt kính điện thoại va chạm mặt nền đường bê tông, làm vỡ màn hình điện thoại, cậu nhặt điện thoại lên chạm nhẹ vào màn hình đang nứt kia
"Alo..."
Tính hiệu bị ngắt quãng, màn hình điện thoại nhấp nháy vài cái sau đó cũng tắt vụt, cậu ngồi xuống một bên lề đường nhìn vào chiếc điện thoại đang tắt nguồn trong lòng không khỏi oán than. (1)
Thời gian dần trôi màn đêm cũng dần buông xuống, cậu vẫn ngồi đó không biết phải làm sao, không phải là cậu không muốn rời khỏi chỗ hiện tại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-trang-bach-lien-hoa/3740580/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.