"Cậu đang làm gì?" Phó Thời Ân nhìn cậu đang nằm trên giường trong lòng nghi hoặc
[Ngủ đó anh nhìn không thấy sao còn hỏi?] cậu nhắm mắt đắp chăn lại miệng thì không trả lời câu hỏi của hắn nhưng nội tâm thì đã trả lời từ trước
"Cậu về phòng của cậu mà ngủ" hắn đứng cách giường ngủ không xa ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu
Cậu giả điếc không quan tâm lời hắn nói, thản nhiên nằm trên giường mắt nhắm lại giả vờ ngủ
"Nói cậu đó không nghe rõ à" ngữ khí có chút khó chịu không kiên nhẫn nhìn cậu nói
"Tôi là vì không muốn anh bị người ta bàn tán nên mới ở cùng phòng với anh" cậu nằm trên giường không có ý định rời đi, giọng nói mềm mại tỏ ra yếu đuối như đang suy nghĩ cho đối phương mà để bản thân chịu đựng uẩn khúc
Hắn nhìn cậu nằm trên giường và cả giọng điệu giả vờ kia, trong lòng bực mình và rất khó chịu vì không đuổi được cậu ra khỏi phòng
Hắn bất chợt lại nghe thấy nội tâm lúc này từ cậu [nghe nói trời hôm nay sẽ có bão và sấm, mình thì lại không thích bão và sấm chớp nên chỉ có thể tạm ở đây]
Hắn lúc này mới biết rõ lý do tại sao cậu lại muốn ngủ cùng phòng với hắn, hóa ra là vì cậu sợ sấm chớp
Nguyên nhân khiến cậu sợ sấm chớp như hiện tại hoàn toàn cũng có lý do, lúc bà cậu mất lúc đó tinh thần cậu rất suy sụp vì vừa mất đi người thân duy nhất yêu thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-trang-bach-lien-hoa/3678661/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.