Lâm Mộng cả ngày hôm nay cứ ôm khư khư phong thư trong người, rồi thỉnh thoảng còn cười ngây cười dại. Lăng Siêu không biết cô đang có chuyện vui gì liền muốn hỏi.
"Vợ ơi, trong đó viết gì mà vợ vui vậy?"
Cô quay sang nhìn chàng trai ngốc ấy, cho dù có nói cậu cũng không biết nó là gì, cho nên Lâm Mộng chỉ trả lời qua loa.
"Trong đây là tiền, là ước mơ của tôi."
"Ước mơ? Vợ vẫn đam mê với công việc lồng tiếng à?"
Lăng Siêu chỉ buột miệng nói ra những gì anh biết, ai ngờ lại khiến cho Lâm Mộng giật mình. Cô ngơ ngác vài giây, sau đó mới hoàn hồn hỏi lại.
"Sao... sao anh biết tôi thích lồng tiếng?"
"Em là vợ của anh, sao anh không biết cho được."
Mấy lời nói mơ hồ này trước giờ Lâm Mộng chưa từng chú ý. Chỉ là cô không nghĩ chàng trai ngốc ngày lại hiểu mình đến vậy. Nhưng vài giây sau, Lâm Mộng liền suy nghĩ lại.
Có thể vì lúc này nói chuyện với Bối Lạc nên cậu ta nhận ra, chẳng có gì phải ngạc nhiên cả. Chắc chắn là vậy, cô liền yên tâm quay người lại, mở những thước phim mình chuẩn bị luyện tập, còn nhấm nháp vài hạt dưa.
"Em ăn ít hạt dưa thôi, mỗi lần ăn nhiều đều sẽ nổi mẩn, sao mà mãi không bỏ được vậy?"
Lại một lần nữa, Lâm Mộng đứng hình bởi lời nói vui vơ ấy. Tại sao cậu ta lại biết mình dị ứng với hạt dưa? Chuyện này thực sự quá thần kỳ rồi, Lâm Mộng vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-to-dai-minh-tinh-deu-thich-toi/2466321/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.