Lâm Mộng gấp gáp chạy tới nhà chòi nơi mà Siêu Ngốc lúc tối ngồi lại. Cô chạy một mạch không quay đầu, trong lòng đang vô cùng lo lắng.
Chỉ một chút sau, Lâm Mộng cũng tới được nơi. Đúng như dự đoán, tên Siêu Ngốc ấy đã không còn ở đây. Cô sững sờ nhìn đến nỗi làm rơi cả túi sách, không ngừng gọi tên của cậu ta.
"Siêu Ngốc, anh đang ở đâu? Siêu Ngốc, mau trả lời tôi đi..."
Lâm Mộng hét đến rát cổ, nhưng đột nhiên vòng quay ngựa gỗ sáng lấp lánh ở bên cạnh liền thu hút cô. Những âm thanh du dương phát ra cùng những con ngựa gỗ đang chậm rãi di chuyển, mang theo một chàng trai với gương mặt vui vẻ tới ngay trước mắt của Lâm Mộng.
Ánh mắt sáng lấp lánh dưới chiếc kính đen tuyền ấy nheo lại, không khỏi mừng rỡ khi nhìn thấy người com gái ấy. Lăng Siêu lập tức xuống ngựa gỗ, chạy tới ôm lấy Lâm Mộng.
"Bảo bối, em cuối cùng cũng về rồi!"
Lần này, Lâm Mộng thật không muốn đẩy cậu ra khỏi mình. Thấy được Lăng Siêu vẫn còn an toàn, trong lòng cô như trút bỏ một khối sắt lớn.
"Vợ ơi, em sao thế, có chuyện gì rồi à?"
Lâm Mộng chợt lấy lại bình tĩnh, từ nhẹ nhõm lại chuyển sang tức giận, trách cậu ta.
"Không phải nói ngồi yên ở đó chờ tôi sao? Còn chạy tới đây, làm tôi lo chết đi được!"
"Anh xin lỗi, tại ngồi ăn hết kẹo rồi mà em chưa tới, chán quá nên anh đã cùng mấy bạn nhỏ ở đây chơi đu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-to-dai-minh-tinh-deu-thich-toi/2466307/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.