"Không sao, nếu muốn ngày nào tôi cũng có thể đưa cô tới chỗ của Trình Siêu."
Lâm Mộng vội xua tay, đặc ân này làm sao cô nhận cho nổi.
"Không cần đâu, như vậy phiền anh với hai người họ lắm."
"Cô quan tâm Trình Siêu như vậy làm sao cậu ta có thể thấy phiền được. Với lại... tôi muốn đưa cô đi không hẳn vì quan hệ đồng nghiệp..." Bạch Tư Vũ nói nhỏ dần, đến câu cuối thì Lâm Mộng không nghe rõ.
Cô hơi rướn người lên hỏi lại: "Không hẳn chuyện gì?"
Hắn nhìn cô, không biết đang nghĩ gì mà lắc đầu.
"Không có gì."
Hai người bọn họ rất nhanh đã dừng xe ở trước cổng nhà Lăng Siêu. Bạch Tư Vũ thản nhiên đưa Lâm Mộng vào trong chỉ với một cái bấm chuông cho có lệ.
"Như này... vô lễ quá."
"Không sao cả, trước đó cô chẳng phải cùng tôi tới một lần rồi sao?"
Cô chỉ gãi đầu liền nhanh chóng đi theo sau. Trong nhà, Lăng Siêu rõ ràng đang ngồi trên ghế nhưng lại chẳng mảy may nhìn qua Bạch Tư Vũ, cứ như coi hắn ta là không khí vậy.
"Lăng Siêu, làm phiền anh rồi."
Nghe thấy tiếng nói của Lâm Mộng, Lăng Siêu mới chú ý mà ngước lên nhìn, còn hơi chút bất ngờ khi cô tới đây.
"Lâm Mộng, có chuyện gì vậy? Mau ngồi xuống đi."
"Thôi thôi, em tìm Trình Siêu, đưa cho anh ấy đồ thôi."
Lâm Mộng chỉ muốn gặp cậu ta để đưa cái đèn ngủ rồi trở về, ai ngờ lại bị Bạch Tư Vũ ấn xuống ghế ngồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-to-dai-minh-tinh-deu-thich-toi/2466253/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.