Chương trước
Chương sau
Trình Siêu chỉ tay về hướng cửa phòng, cậu ta hơi run run, bảo.

"Hắn chạy trốn từ đó."

Lâm Mộng bất chợt rùng mình. Như vậy là... khi cô lên chắc chắn đã chạy qua tên đó. Lỡ như bây giờ hắn còn ở trong nhà, vậy cô biết làm thế nào?

Bây giờ đến bước chân xuống giường cô còn không dám, làm sao có thể về lại phòng của mình rồi lại kiểm tra xung quanh nhà?

Trình Siêu lúc này bỗng ôm lấy tay cô, cậu nũng nịu.

"Vợ... đêm nay ngủ lại đây đi, anh sợ lắm."

"Tôi... tôi làm sao ngủ chung với anh được?"

"Nhưng anh sợ khi vừa nhắm mắt, hắn lại đến siết cổ anh. Vợ nhẫn tâm nhìn anh bị người khác hại sao?"

Cô nhìn cậu, lại tự nghĩ thầm trong đầu: "Mạng tôi còn lo chưa xong, thời gian đâu nhìn anh bị hại..."

Mặc dù là như vậy, nhưng ngủ ở trên đây cũng là một cách. Bởi cô càng không biết dưới nhà hắn ta đã đi chưa, hay đang mai phục cô ở đâu đó. Càng nghĩ càng rợn người, Lâm Mộng chỉ đành miễn cưỡng gật đầu.

"Ngủ ở đây cũng được, nhưng anh phải thật im lặng, tuyệt đối không được chạm vào người tôi."

Cô vừa nói vừa xuống đóng cửa phòng, còn cẩn thận khóa chặt lại, sau đó mới yên tâm nằm trên giường.

"Nếu không phải vì anh mè nheo, tôi đã đá đít anh xuống dưới đất nằm rồi!"

Lâm Mộng chỉ vừa mới nằm xuống, Trình Siêu đã quay sang ôm chặt lấy cô vào lòng. Còn chưa kịp nói gì cậu ta đã chặn họng.

"Anh sẽ không ngủ được nếu không ôm vợ đâu... vợ đừng đuổi anh, anh hứa chỉ ôm vợ thôi, tuyệt đối sẽ không làm gì!"

"Anh... tôi nói không được chạm vào người tôi cơ mà! Mau... bỏ ra!"

Lâm Mộng có cố cựa quậy thế nào cậu ta cũng không buông, ai mà ngờ sức lực của Trình Siêu lại khỏe đến vậy. Cô không còn cách nào khác ngoài việc im lặng, nhưng trong lồng ngực cứ đánh trống liên hồi.

"Chưa bao giờ... mình bị một tên đàn ông nào ôm ấp khi ngủ thế này cả..." Cô thầm khóc trong lòng.

"Vợi ơi, sao tim em đập nhanh thế? Anh còn nghe thấy được nè!"

"Tôi... tôi... tôi là... sợ tên lúc nãy sẽ tới..."

Lâm Mộng luống cuống bịa đại ra một lý do để che đi sự hồi hộp của mình. Trình Siêu lại càng ôm cô chặt hơn, cậu ta còn nhẹ nhàng hôn lên trán cô, nói nhỏ.

"Vậy anh sẽ bảo vệ vợ. Có vợ ở đây, anh liền không sợ ai hết!"

"..."

...***...

Sáng hôm sau, hai người họ vẫn đi làm như bình thường, chuyện của tối qua cũng đã gác sang một bên. Sau này Trình Siêu sẽ lại trở về nhà của Lăng Siêu để sống, có lẽ sẽ không có fan cuồng nào mò tới tận nơi nữa.

Cô và cậu ta mới chỉ vừa đến công ty đã thấy mọi người bàn tán khá náo nhiệt. Không biết là có chuyện gì, lại vừa hay gặp được Trình Yên Ngư. Lâm Mộng vội chạy lại hỏi.

"Ngư tỷ, mọi người đang thảo luận về chuyện gì vậy?"

"Cũng không có gì, chỉ là công ty tổ chức đi cắm trại theo đoàn đội, mỗi năm sẽ có một đợt."

"Cắm trại? Nghe thú vị vậy, em có được đi không?"

"Đương nhiên là được rồi. Nếu muốn vui một chút thì đi cùng với một nhóm nhiều thành viên. Muốn đăng ký vậy thì tới giờ giờ tan ca nói với chị."

Lâm Mộng gật đầu, cô đang định đi nhưng chợt nhớ ra gì đó lại quay đầu hỏi.

"Ngư tỷ, chị có đi không?"

"Ừm... cái này chưa chắc, chị sẽ xem xét."

Trình Yên Ngư đi rồi, Trình Siêu mới dám nói nhỏ với Lâm Mộng.

"Anh sẽ được đi chứ?"

"Tôi không chắc... nhưng mọi người được đi có lẽ anh cũng sẽ được đi thôi."

Hai người đi vào văn phòng làm việc, Lâm Mộng còn dở một số chuyện, còn Trình Siêu vẫn miệt mài luyện tập cùng mọi người.

Cô ngồi đọc thoại bản, lại nhớ đến buổi đi cắm trại kia. Vốn dĩ nếu không có ai đi cùng, cô sẽ chẳng có hứng thú, nhưng đọc lại thông báo trên trang cá nhân của công ty mới thấy địa điểm cắm trại lần này là ở làng Hoa Phù.

Làng Hoa Phù là quê của Lâm Mộng, nơi đó có ba mẹ cô ở cùng với bà ngoại. Đã mấy năm rồi cô bươn chải trên thành phố, rất hiếm khi về nhà thăm mọi người. Lần này có chuyến cắm trại Lâm Mộng thực sự rất muốn tận dụng nó để về thăm nhà.

Có điều nếu chỉ một mình cô đi sẽ khá bất tiện.

"Nghĩ gì mà đơ ra đó vậy?"

Tiếng gọi của Lăng Siêu bất chợt làm cho Lâm Mộng giật mình quay trở lại hiện thực.

"À, em đang nghĩ đến chuyến cắm trại của công ty."

Lăng Siêu gật đầu, hình như anh không có hứng thú với nó. Lấy một vài cuốn thoại bản, anh vừa định rời đi nhưng lại bị Lâm Mộng gọi lại.

"Chờ đã..."

"Anh có tham gia không? Nghe nói hoạt động này là của cả công ty, mọi người ai cũng sẽ được nghỉ ngơi."

"Tôi chưa nghĩ đến chuyện đó. Sao vậy, em thích đi à?"

"Vâng, nơi chúng ta đến đó là quê hương của em! Lâu rồi em không về thăm nhà nên định nhân chuyến này về thăm họ luôn. Chỉ là... không tìm được ai đi cùng."

Không biết Lăng Siêu đang suy nghĩ gì, anh chỉ chững lại vài giây sau đó liền im lặng rời đi. Vốn tưởng anh sẽ nói cùng mình đi cắm trại, nhưng xem ra là Lâm Mộng nghĩ nhiều rồi. Cô cũng chẳng có gì đặc biệt mà khiến cho Lăng Siêu thay đổi chủ ý cả.

Vất vả nguyên một ngày, Lâm Mộng cuối cùng cũng quyết định gọi điện cho Trình Yên Ngư. Dù có thế nào thì chuyến này cô nhất định sẽ phải đi.

"Ngư tỷ, em đăng ký đi cắm trại nhé. Ừm... với lại Trình Siêu có thể đi không?"

"Được chứ, vậy thì tuần sau chúng ta sẽ khởi hành nhé."

"Vâng, em cảm ơn."

Lâm Mộng cúp máy, không biết rằng phía sau cánh cửa là Bạch Tư Vũ. Hắn tình cờ đi ngang qua nơi này, lại nghe được cuộc trò chuyện của Lâm Mộng với Trình Yên Ngư.

Bạch Tư Vũ trước giờ rất ghét mấy hoạt động ngoại khóa này, hắn cảm thấy không có gì là thú vị cả. Tuy nhiên lần này thì khác, Bạch Tư Vũ vì người hắn để ý mà thay đổi sở thích của mình.

"Em đăng ký sao? Bình thường chị có bao giờ thấy em hứng thú đâu?" Đến cả Trình Yên Ngư cũng cảm thấy kỳ lạ.

Bạch Tư Vũ cũng cười cho qua, hắn sao có thể nói ra lý do được!

Qua tận mấy hôm, ngày đi cắm trại đã tới. Lâm Mộng cùng Trình Siêu đứng với mọi người để chuẩn bị đi. Còn tưởng chỉ có một mình hai người, ai ngờ người tới thêm còn có Lăng Siêu và Bạch Tư Vũ mới tới.

"Mọi người cũng đi sao?" Cô phấn khích hơn hẳn.

"Đột nhiên hai người họ lại muốn đi, chị đành thuận theo vậy."

Trình Yên Ngư nhún vai, đằng sau còn có Lý Dương mệt mỏi vật vã với mấy đống đồ của ba người họ. So với tâm trạng hào hứng của Lâm Mộng, anh ta thì trái ngược hoàn toàn.

Vừa đặt được đống đồ xuống đất, Lý Dương thở lấy thở để.

"Mấy người muốn đi thì cứ đi, sao bắt tôi theo hoài vậy? Còn đống đồ này nữa, đại tỷ à, chúng ta đi cắm trại một ngày một đêm, chứ không phải đi du lịch. Mệt chết tôi rồi!"

Trình Yên Ngư hất tóc chẳng quan tâm lời anh ta nói. Đúng là Lý Dương vốn đang định thoải mái ở nhà liền bị cô dựng đầu dậy bắt đi cùng, nói gì mà phải có trách nhiệm của một người quản lý.

"Đừng than thở nữa, có còn là nam nhân không vậy?"

"Tôi..."

"Được rồi được rồi, chúng ta ở đây cũng nhiều, đủ để thành lập một nhóm. Mau lên đường thôi."

Tất cả đều tán thành, nhưng còn chưa ai bước được nửa bước, từ phía xa đã thấy Noãn Huyên Vy vẫy tay gọi.

"Chờ một chút đã..."

Cô ta vội chạy thật nhanh tới, cứ như sợ rằng sẽ bị bỏ lỡ chuyến đi này. Mấy người đều khá ngạc nhiên, cũng bởi Noãn Huyên Vy vài ngày trước xin nghỉ vì bị bệnh, bây giờ đột nhiên lại xuất hiện.

"Không phải cô đang bệnh à, sao còn chạy tới đây?" Bạch Tư Vũ khoanh tay hỏi. Nhìn sắc mặt của cô ta cũng không giống người ốm cho lắm.

Noãn Huyên Vy chỉ gãi đầu: "Tôi đã khỏi ốm từ hôm qua, nhưng đột nhiên ở nhà có việc bận nên..."

"Cũng biết khỏi đúng lúc ha."
Bạch Tư Vũ nói vu vơ nhưng đã trúng tim đen của Noãn Huyên Vy. Cô ta siết chặt lòng bàn tay phía sau lưng, cố lộ ra một nụ cười thân thiện nhất.

Dù sao hắn ta nói cũng không sai. Cô ta khỏi bệnh nhanh như vậy là vì nghe tin Lăng Siêu cũng tham gia hoạt động cắm trại. Mặc cho bệnh cảm cúm chưa hết, cô vẫn giấu mọi người để ra ngoài.

"Em có thể đi cùng mọi người không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.