Lâm Mộng chợt giật mình. Cô bất giác quay lại đằng sau, sợ rằng hai người trong phòng sẽ nghe thấy những gì Lâm Tú vừa nói.
"Mẹ! Sao mẹ nói chuyện đó hoài vậy? Chuyện của con con tự quyết định! Con không có với cao nổi đâu."
"Ầy dà, đồ ngốc. Mấy ngày ở nhà, mẹ nhất định sẽ tìm ra được một người xứng đáng cho con."
"Cái gì mà mấy ngày ở nhà chứ? Sáng mai bọn con trở lại thành phố luôn rồi."
Nghe cô nói, ông Lâm liền có chút phản ứng.
"Mới ở được có một ngày mà đã đi rồi?"
Mặc dù có chút nuối tiếc nhưng Lâm Mộng vẫn phải gật đầu. Đây không luận về tình cảm mà nó còn là công việc. Dù thời gian này trong công ty không quá nhiều việc nhưng không có nghĩa là cô được phóng túng nghỉ ngơi.
"Người ta đều là đại minh tinh, việc nhiều như núi, con cũng vậy, đâu muốn đi sớm vậy đâu..."
Nét mặt của hai người già có chút buồn, dù không nỡ nhưng cũng không thể ngăn cản. Bà Lâm chỉ biết ôm lấy cô nhiều hơn một chút, sau này sẽ không biết bao giờ cô mới lại về thăm nhà.
...
Tới sáng hôm sau, Lâm Mộng cùng với Trình Siêu và Lăng Siêu bắt xe trở về thành phố. Trước khi đi còn có chút luyến tiếc. Bà Lâm dợ trên đó đồ ăn không đủ, nhét cho con gái bao nhiêu là đồ.
"Trứng gà, rau cải, ngô, khoai, mấy thứ con thích ăn đều ở hết trong đây. Nếu ít quá để mj vào lấy thêm nhé?"
Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-to-dai-minh-tinh-deu-thich-toi/2466229/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.