Biểu cảm trên gương mặt Phong Sính giống như vết mực nhỏ vào bình nước, từ từ lan tỏa.
Hai tay Đường Ý ôm lấy cổ anh "Tự em về được rồi, anh muốn em yên tâm thì phải đến bệnh viện đi".
"Đừng xem anh yếu ớt như con nít vậy...", Phong Sính còn chưa nói hết câu, bỗng nhiên đẩy Đường Ý ra, nghiêng người ho vài tiếng.
Đường Ý liền vỗ vỗ sau lưng anh "Xem đi, anh đã yếu đến như vậy rồi".
Phong Sính cầm ly nước bên cạnh uống hai hớp "Đưa em về, không khéo anh lại bị vứt ở giữa đường".
"Đúng là nhỏ mọn".
Lúc qua khách sạn Vạn Hào, phục vụ dọn chuẩn bị sẵn mọi thứ cần đóng gói, Đường Ý đoán chừng "Anh ăn tối có ngon không?"
"Em quên anh đang bị bệnh sao? Ăn gì cũng không ngon, nhớ món cháo của em nấu".
Đường Ý cười cười, lại không thể đáp lại với anh.
Xe chậm rãi đi về phía trước, Phong Sính lái rất chậm, thỉnh thoảng tranh thủ dừng đèn đỏ nắm tay Đường Ý, Đường Ý đổi lại nắm chặt ngón tay anh. Đầu lông mày không giấu được sự lo lắng "Sao tay anh lại nóng như vậy?"
"Gặp em tự nhiên vui vẻ".
"Còn có thể vui đến phát sốt sao?"
Đường Ý mới nói được câu vui đùa, di động trong túi quần đột nhiên vang lên, lòng cô run lên, tựa như biết trước được chuyện gì đến. Cô chậm chạp bất đắc dĩ lấy đi động ra, nhìn vào quả nhiên là ba gọi đến.
Đường Ý như muốn sụp đổ, Phong Sính liếc mắt nhìn cô "Tắt máy đi".
"Em rất muốn tắt, nhưng ba em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-tinh-thu-ai/2445900/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.