Đường Ý đứng bên ngoài vườn nho,sắc xanh mênh mông bát ngát lấp đầy tầm nhìn của cô, nhìn sang như vậy, càng giống vườn chè, những sợi dậy leo dậm sắc xanh, lấp đầy nhãn cầu của cô.
Trong vườn nho đã được dọn sạch, trên mặt đất không còn những lá khô thối rữa.
Phong Sính dắt tay Đường Ý đi phía trước, những dây leo rủ xuống phía ngực họ, xa xa, ánh nắng liên tục đổi sắc, những sắc xanh kia dường như chìm vào đáy biển. Đường Ý không khỏi ngừng bước. "Rốt cuộc thì anh mang tôi đi đâu?"
"Mang em đi ăn nho ."
"Không phải lúc chiều đã hái một giỏ rồi sao?"
Phong Sính thấy cô không chịu bước tiếp, thẳng tay ôm cô, kiểu bế công chúa điển hình mà đi về phía trước. Mái tóc dài của Đường Ý tán loạn, mắc vào những sợi dây leo, cô chỉ biết vươn tay ôm chặt lấy cổ anh. Anh ôm cô, thật dễ dàng. Sau đó Đường Ý nhìn thấy, bọn họ đã đi đến giữa vườn nho, cả người họ ẩn giữa sắc xanh.
Phong Sính buông tay đỡ cô ngồi xuống đất. Giữa hai hàng giàn nho, khoảng cách chỉ đủ để một người ngồi, Đường Ý hai tay chống ở hai bên, rất lâu chưa có mưa nên mặt đất rất khô ráo, lòng bàn tay chạm đến những ngọn cỏ khô ráo, Phong Sính dựa vào giá gỗ phía sau, Đường Ý ngẩng đầu, "Này, chúng tư bị bao phủ trong này rồi, không ai nhìn thấy."
Phong Sính cầm một lá cây rơi trên mặt đất, khẽ nhấc cằm, chiếc lá trong tay che khuất nửa mặt bên trái, miệng anh cong lên, mọi ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-tinh-thu-ai/2445853/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.