Đường Duệ trầm mặc một lúc lâu "Đường Đường, em biết không, chị chỉ muốn Gạo."
"Em biết".
Đường Ý bước lên trước, ôm Đường Duệ vào ngực "Chị mới mất đi chồng, lại mất đi con, chị là người khổ nhất, em biết, nhưng em sẽ không nói lời an ủi chị".
Đường Duệ vòng hai tay ôm sau lưng em "Chị nghe chán rồi, đau khổ rồi sẽ vượt qua, những chữ này không thể làm chị dễ chịu hơn. Đường Đường, chị nghe lời em, chị sẽ không cam chịu".
"Tốt lắm, trước tiên chúng ta đi ăn cơm".
Đường Duệ ngồi dậy, như nghĩ tới điều gì, kéo hai tay Đường Ý "Nếu em đến chỗ Phong Sính, Triệu Tử Kiêu làm sao bây giờ?"
"Có chút cảm tình, thấy được trước chưa bắt đầu đã phải kết thúc, em cùng Triệu Tử Kiêu thời gian qua rất hòa hợp, sau này không gặp nữa, đi lại ít, trong lòng anh ấy tự nhiên sẽ hiểu".
"Đường Đường, xin lỗi em".
"Chị không cần cảm thấy có lỗi".
Đường Ý vén chăn trên người cô "Đi, trước hết phải bồi bổ thân thể thật tốt".
"Đường Đường, em nói bây giờ Gạo còn khóc nhiều không? Chị vừa nghĩ đến liền thấy đau lòng".
Đường Ý vỗ nhẹ cánh tay cô "Sau này em sẽ tự mình chăm sóc nó, chị yên tâm đi".
Ông bà Đường không biết quan hệ giữa Phong Sính và Đường Ý, nghe nói cô muốn qua đó, mẹ Đường có chút lo lắng "Đường Đường, con là con gái, vẫn là không nên đi".
"Mẹ, mẹ không lo lắng cho Gạo ở đó không được chăm sóc tốt sao?"
"Tuy là nói như vậy nhưng con và Phong Sính, trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-tinh-thu-ai/2445827/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.