Đường Ý quả thật từng nghĩ như vậy.
Cô đứng bất động ở đó, Phong Sính không thấy được dáng vẻ cuồng loạn của cô, có chút nhàm chán, tùy tiện ăn vài miếng mới đứng lên “Đi thôi, về nhà”.
Ngồi trên xe Phong Sính, một đường thẳng tới Phong gia mới dừng lại, Đường Ý mở cửa xe bước xuống.
Phong Sính nhấc đôi chân dài bước xuống từ ghế lái, liền thấy Đường Ý đã chạy đến cổng, đang định bấm chuông bỗng nghe một giọng nói gần đó vang lên “Đường Đường”.
Đường Ý dừng lại “Tiêu, Tiêu Đằng?”
Nam nhân bước nhanh đến, anh cả đêm không ngủ, râu mọc lởm chởm nơi cằm, gương mặt hốc hác và lo lắng. Tiêu Đằng kéo cô đến trước mặt “Em đã đi đâu? Chị em nói em nửa chừng mất tích, không thể tìm được em”.
“Em…”
Hai tay Phong Sính đút vào túi quần, thân hình cao lớn thong thả bước về phía trước “Cô ấy tối qua ở cùng với tôi”.
Tiêu Đằng nắm chặt tay thành quyền, mơ hồ có thể nghe được tiếng cười khúc khích, Đường Ý giữ chặt tay anh “Anh đừng suy nghĩ lung tung, em và anh ta không có…”
“Không có gì?” Phong Sính đi qua Đường Ý, bỏ lại câu nói “Tối hôm qua tôi ôm em ngủ cả đêm, em không muốn thừa nhận nhưng tôi lại không quên được cảm giác đó đâu”.
Tâm tình của anh không được tốt, cho nên người khác đừng mơ tưởng được dễ chịu.
Phong Sính vừa nói xong, cánh cổng trước mặt mở ra, anh đi vào, vứt bỏ những thói hư tật xấu của mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-tinh-thu-ai/2445758/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.