Sắc mặt Phong Sính tối lại, gương mặt này làm màn kịch này càng giống thật.
Chiếc khăn của Đường Ý bị kéo từ ngực xuống tới thắt lưng, hai tay cô ôm lấy đầu vai, dây áo ngực lộ ra trên xương quai xanh. Cô lạnh run, ánh mắt tối lại “Phong Sính, đừng làm vậy, buông tôi ra”.
Tiêu Đằng quát lên nhưng cô lại không nghe được.
Trước sảnh, hai tên phục vụ chỉ trỏ “Đến thuê phòng vào lúc này, thảo nào nhìn có vẻ là lạ, thì ra là…”
“Thật không biết xấu hổ”
“Đúng đấy, lại còn táo bạo trắng trợn như vậy”.
Đường Ý muốn cãi lại, nói cô và Tiêu Đằng mới thật sự là một đôi, nhưng có ai chịu đến nghe bọn họ nói chuyện? Huống chi, Phong Sính sẽ không cho cô cơ hội này.
Giầy của Đường Ý đã sớm rớt lại trong phòng, lúc này, lòng bàn chân trần chạm vào lớp gạch lạnh như băng, hai tay cô cố níu Phong Sính “Anh cũng không muốn làm náo loạn chỗ này đúng không? Chúng ta đổi sang chỗ khác đi”.
“Tôi sợ cái gì?” Phong Sính dùng một tay kéo cô lại gần “Rượu này, phòng này là của tôi, địa bàn của tôi, kẻ nào dám phàn nàn một câu, tôi sẽ cho hắn từ nơi này bò ra ngoài”.
Đường Ý nhắm mắt lại “Tốt lắm, nếu đây là chỗ của anh, ra ra vào vào khó tránh khỏi bị người ta thấy mặt, trông anh bây giờ giống như đang bắt giam tôi, nếu tin này truyền đi sẽ tổn hại đến thanh danh của Phong thiếu, anh thả tôi ra đi”.
“Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-tinh-thu-ai/134534/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.