Con người mạnh mẽ nhất chính là rơi vào hoàn cảnh bất đắc dĩ, nghị lực nhất là đường cùng, cô đơn nhất chính là... Không một ai!
Âu Nhược chạy đến nổi, chân cô đau đớn, lúc còn bị rơi xuống hố, có khi thì bị vài cái bẫy thú bắt lấy. Đương nhiên khi có Đại Ca thì Âu Nhược cũng không đến nổi nào.
Cô chỉ biết chạy, chạy càng xa càng tốt, tiềm thức cô luôn nói bên tai cô: "Người đàn ông đó cứu cô, anh ta mua cô! Người đó năm lần bảy lượt đem cô từ chỗ diêm vương trở về! Phải cứu anh, nhất định phải cứu được anh!", chẳng biết bản thân đã chạy trong bao lâu, đến mức chân cô tê cứng ngã đập xuống, Âu Nhược không kiềm được sức nặng của mình mà đập trực tiếp đầu xuống đất.
Nền trời không có dấu hiệu chuyển dời, trái tim con người đo mãi không thấy sức nặng, tâm trí mơ hồ trống rỗng.
Xung quanh đột nhiên chẳng còn hơi ấm nào, Âu Nhược thấy bản thân mình bây giờ ngoài một cái cơ thể biết đi thì chẳng có lấy một chút linh hồn.
Cô nằm ở đó, trên đất, vết thương ở chân nhiều vô số, chảy máu ròng ròng. Âu Nhược quên mất cả đau. Đại Ca dừng bước, đi đến bên cạnh Âu Nhược liếm tóc cô.
Trong đầu cô hiện lên một tiếng gọi
Bắc Vũ Tịch!
Rồi... Như mang tim gan cô xé ra, nó lại gọi lớn "Bắc Vũ Tịch".
Trong cơn mê man, đầu óc Âu Nhược cứ quay vòng, bên tai cô luôn là giọng nói đó.
"Âu Nhược!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-tinh-phu-nhan-cua-dai-ma-vuong/2657188/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.