Âu Nhược nhìn thấy đường đạn đi ngang qua còn thổi bay mái tóc cô, rồi cứ như vậy mà cấm xuống sàn gỗ làm thủng một lỗ nhỏ.
Bắc Vũ Tịch ngồi dậy, gật đầu nhìn Đại Đại: "Tốt lắm!"
Lúc đạn còn chưa bay tới, Đại Đại đã vồ lấy Bắc Vũ Tịch cứ như vồ con chuột ban nảy khiến hắn ngã xuống sàn, viên đạn cũng thật may không bắn trúng.
Bắc Vũ Tịch rút cây súng trong áo vest, theo đường đạn cũ mà trả lại một viên.
Viên đạn do phản xạ nhanh của Bắc Vũ Tịch đã một đường cắt qua góc vai phải của người đàn ông.
Hắn ta nhếch môi cười, lớn tiếng nói: "Bắc Vũ Tịch! Súng đạn không có mắt, ngươi xem ra nên bỏ súng xuống thì hơn. Nếu không... "
Dù đã bị thương nhưng hắn vẫn đắc ý kéo dài giọng, thanh âm như khiêu khích: "... Nếu không phu nhân nhỏ bé của người, chẳng may bị thương thì thật là tội nghiệp."
Bắc Vũ Tịch nghe đến Âu Nhược liền không khỏi lo lắng, nhưng hắn một hai không thay đổi nét mặt.
Âu Nhược đang ở chỗ hắn ta, quyền sinh sát của cô tùy thuộc vào người ở trêи đó.
Người ở trên kia lại nói vọng xuống: "Ngươi đoán xem, phu nhân của ngươi đang ở đâu. Đừng chờ cô ta lên tiếng, bây giờ đến sống hay chết cô ta còn không phân định được."
Âu Nhược hận đến nổi không thể làm gì khác, cô không thể kêu được vì cổ họng sớm đã bị khô cứng cả, tay chân thì đau đến mất cả cảm giác, đúng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguy-tinh-phu-nhan-cua-dai-ma-vuong/2657120/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.